Stevey đã rất phấn khích! Cậu thích đi đến nhà ông bà nội! Bố mẹ cậu sẽ đi nghỉ vào cuối tuần và cậu và ông nội sẽ sở hữu toàn bộ trang trại của riêng mình! Ông nội sẽ để Stevey cho thú nuôi ăn và lái máy kéo. Ông cháu đã có thời gian vui vẻ với nhau! Ông bà nội sẽ đến một nhà thờ nhỏ vào ngày Sa-bát. Chỉ có một cậu bé khác ở đó bằng tuổi Stevey. Nhưng điều thú vị nhất là có một người phụ nữ lớn tuổi luôn có những thứ hay ho được giữ trong chiếc ví lớn màu đen của mình cho bất kỳ cậu bé nào có thể trả lời câu hỏi trong Kinh Thánh!
Stevey đã có một ngày cuối tuần tuyệt vời như vậy! Vào bữa trưa Chủ nhật, bà còn để Stevey làm kem theo cách ngày xưa, với thùng đựng kem từ xưa và rất nhiều đá và kem sữa từ những con bò trong nông trại và trái cây từ trong tủ lạnh.
Ông nội đã chợp mắt một lúc vào chiều Chủ nhật. “Ta đoán là trên thiên đàng ta vẫn cần một giấc ngủ thật ngon nữa”! Ông nói. Stevey thích cách mặt trời chiếu qua cửa sổ trên mái đầu trọc sáng bóng của ông nội và lấp lánh qua bộ râu đã bạc.
Stevey để ông nghỉ ngơi và ra ngoài gặp bà. Ở đó, cậu tìm thấy một con sâu bướm trong khu vườn của bà, bò xung quanh ăn lá cây. Bà chỉ cho cậu xem một con sâu bướm đang biến thành một con nhộng, tự bọc lại bằng sợi chỉ. Bà giải thích rằng nghiên cứu tiến trình đặc biệt trong vòng đời của một con sâu bướm. Đến cuối cùng nó sẽ ra khỏi kén, và trở thành một con bướm.
Sau đó, họ tìm thấy một con nhộng khác đã đóng kén và treo trên một chiếc lá! Bà đưa cho cậu một cái lọ để đặt con nhộng và một số chiếc lá vào trong. Stevey muốn mang những con nhộng về nhà và ngắm nhìn khi nó biến thành một con bướm. Stevey nghĩ rằng thật kinh ngạc khi một con sâu bướm, một con nhộng và một con bướm là một và cùng một sinh vật! Làm thế nào tất cả chúng có thể như nhau khi chúng trông rất khác nhau? Những con nhộng trông giống như một chiếc lá mùa thu cũ khô héo mà không một chút sức sống. Stevey chắc chắn rằng nó thực sự đã chết, nhưng cậu ấy không muốn làm bà thất vọng khi nói với bà như vậy!
Khi bố mẹ đến, Stevey thực sự mệt, nhưng rất hạnh phúc. “Lần tới ông sẽ đưa con đi bơi ở sông nhé!” Ông nội nói lớn tiếng khi họ lái xe ra về. Stevey ngủ thiếp đi trên đường về nhà cầm chiếc bình với con nhộng bên trong. Cậu mơ thấy một ngày nọ được sở hữu máy kéo của riêng mình.
Ngày hôm sau Stevey với mẹ theo dõi những con nhộng bắt đầu ngoe nguẩy và tách ra. Họ lấy lá ra khỏi bình và đặt chúng trong vườn của họ. Sau đó, họ ngồi và quan sát trong thời gian dài trong khi con bướm quằn quại và vặn vẹo và kéo đôi cánh ướt sũng của nó ra khỏi cái gói nhỏ màu nâu xấu xí đó. Con bướm đã chờ rất lâu trên lá cho đến khi đôi cánh của nó khô và có thể mở ra. Rồi Stevey nhìn con bướm dang rộng đôi cánh. Cậu nhìn thấy tất cả những màu sắc đáng yêu trên đôi cánh khi con bướm bay lên bầu trời lần đầu tiên. Stevey thấy nó thật tuyệt vời! Giống như xem một phép lạ vây! Cậu thấy hứng thú khi nó biến thành con bướm! Thú vị hơn nhiều so với việc bò trườn như một con sâu bướm và ăn bắp cải! Stevey đã cứu con nhộng da nhăn nheo. Nó xấu xí, nhưng lại rất đáng chú ý. Cậu ấy đặt nó vào chiếc hộp đặc biệt với một tổ chim và bộ sưu tập đá đặc biệt của mình.
Vài tuần sau, bố cậu nhận được một cuộc điện thoại. Khi ông tắt điện thoại, ông đã khóc. Stevey chưa bao giờ thấy bố mình khóc trước đây. Bố chỉ ngồi trên chiếc ghế lớn yêu thích của mình khóc rất nhiều. Mẹ đến và ôm chầm lấy ông và Stevey vỗ lưng bố mình vì cậu không biết phải làm gì khác. Một lúc sau, bố kéo Stevey lên đùi và choàng tay ôm mẹ. Họ ôm nhau thật chặt. Một lúc lâu sau bố đã bình tĩnh hơn. Cuối cùng bố cũng có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra khiến bố khóc.
Ông nội đã lái chiếc máy kéo ra khỏi trang trại khi ông bị trụy tim. Bệnh trụy tim là khi tim họ bị bệnh và không còn hoạt động bình thường nữa. Có rất nhiều trường hợp các bác sĩ có thể giúp những người bị đau tim sống sót. Nhưng đôi khi người bị trụy tim thường chết. Ông đã mất, ngay trên xe máy kéo. Bà nhớ đến ông khi ông không về ăn tối, và lúc đó bà đã đi tìm ông.
Khi đó Stevey đã khóc rất nhiều. Cậu ấy rất yêu ông nội. Họ có rất nhiều niềm vui cùng nhau. Cậu sẽ nhớ ông rất nhiều. Ông đã hứa sẽ dẫn cậu đi bơi dưới sông vào lần tới. Bây giờ ông không thể làm điều đó nữa. Ông nội đã nói rằng ông sẽ dạy cậu lái máy kéo khi cậu đủ lớn, và bây giờ ông cũng không thể làm điều đó. . Nhưng trên tất cả Stevey sẽ rât nhớ về ông nội, một người ông gần gũi, yêu thương cậu. Cậu ấy sẽ nhớ mùi quần áo nông trại và cảm giác nhột nhột của bộ râu. Cậu sẽ nhớ ánh mặt trời chiếu trên mái đầu sáng bóng của ông nội.
Đêm đó, nằm trên giường, Stevey hỏi mẹ mình rằng như thế nào là chết. Mẹ suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời, “Stevey, cái chết là một điều khó hiểu để nói. Nhưng có thể hiểu một chút như thế này. Trên trái đất, chúng ta giống như những con sâu bướm mà con đã tìm thấy. Chúng ta có thể làm rất nhiều thứ nhưng không có điều nào giống như những điều mà Chúa muốn chúng ta làm trước khi tội lỗi đến thế gian. Cơ thể chúng ta ở đây không tồn tại được lâu. Nó mệt mỏi, ốm yếu và cuối cùng mọi người đều sẽ chết. Thật buồn khi người ta chết. Chúng ta nhớ họ rất nhiều, và rất đau lòng. Nhưng đối với những người yêu mến Chúa Giê-xu, như ông nội của con, cái chết không phải là kết thúc”.
“Tuần tới chúng ta sẽ đến đám tang của ông nội và ông sẽ được chôn cất trong lòng đất. Mẹ cho rằng điều này một chút giống như khi sâu bướm biến thành một con nhộng. Con sâu bướm có lẽ đã ngủ và không thực sự biết điều gì đang xảy ra. Kinh Thánh nói rằng cái chết giống như khi bạn ngủ. Khi một người chết, anh ta không mơ, hay biết gì cả. Nhưng một ngày nọ, khi Chúa Giê-xu trở lại, Ngài sẽ lấy đi tất cả thân xác, những con nhộng và đánh thức tất cả. Ngài sẽ biến đổi cơ thể của những người yêu mến Ngài thành một điều hoàn toàn mới mẻ và tuyệt vời, một điều tuyệt vời hơn nhiều so với chúng ta có thể tưởng tượng! Chúng ta sẽ xinh đẹp, mạnh mẽ và có thể bay. Chúng ta sẽ không bao giờ buồn hay bị bệnh tật nữa. Và chúng ta sẽ sống đời đời.
“Con sâu bướm trong vỏ nhộng phải đợi một thời gian trước khi nó có thể biến thành một con bướm. Chúng ta không biết rằng sẽ còn bao lâu nữa trước khi Chúa Giê-xu trở lại, nhưng chúng ta biết chắc rằng Ngài sẽ trở lại. Rồi ông sẽ sống lại và trở nên khỏe mạnh. Ông có lẽ cũng sẽ lấy lại được mái tóc của mình! Và mẹ đoán rằng một trong những điều đầu tiên mà ông nội sẽ muốn làm trên thiên đàng là tìm con ở đó và sẽ dẫn con đi bơi trong một dòng sông trong vắt, giống như ông đã hứa khi con gặp ông lần cuối”!
“Vậy ông nội sẽ nhớ con và con sẽ nhận ra ông ngay cả khi không có mái tóc hoa râm và râu ria của ông chứ ạ”? Stevey hỏi.
“Đúng vậy, và ông nội sẽ nhận ra con, ngay cả khi con đã trưởng thành! Với cơ thể mới của chúng ta, Chúa Giê-xu sẽ cho chúng ta những kỷ niệm đặc biệt. Mặc dù chúng ta sẽ có nhiều loại cơ thể khác nhau, chúng ta vẫn mãi là chúng ta.”
“Con có muốn làm một cuốn sách đặc biệt để giúp con nhớ về ông và tất cả những niềm vui con có với ông không”?
“Chúng ta có thể đặt ảnh của con và ông ở đó không ạ? Mẹ có thể viết ra một số câu chuyện cho con về tất cả những điều ông và con đã làm cùng nhau không ạ? Con cũng muốn dán những con nhộng của mình vào đó. Nó sẽ giúp con nhớ rằng sẽ sớm thôi ông sẽ không chết nữa. Và con sẽ vẽ một bức tranh của con và ông cùng nhau bơi trên sông trên thiên đường”!
Stevey rất buồn khi ở tang lễ của ông nội. Thật khó để nói lời tạm biệt. Stevey đã khóc rất nhiều và thậm chí sau đó, khi nghĩ về ông, đôi khi cậu lại khóc. Nhưng khi cậu cảm thấy buồn, cậu ấy đã đi xem cuốn sách đặc biệt của mình “Cuốn sách Ông nội và Stevey”. Khi cậu ấy chạm vào những con nhộng và nhớ con bướm bay đi rất đẹp, cậu nghĩ đến việc một ngày nào đó cậu với ông sẽ cùng bơi trên dòng sông trên thiên đường, cùng nhau tung tăng cười đùa. Rồi nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt cậu bé.
Dịch: Minh Trang
Nguồn: Family.adventist.org
Bài vở cộng tác và góp ý xin gởi về tintuc@hoithanh.com