Phục truyền 32:34-52
34 Những việc như thế làm sao ta quên được? Ta đã niêm phong nó vào trong kho ta. 35 Khi chân chúng nó xiêu tó, sự báo thù sẽ thuộc về ta, phần đối trả sẽ qui về ta. Vì ngày bại hoại của chúng nó hầu gần, và những tai họa buộc phải xảy ra cho chúng nó đến mau. 36 Phải, khi Đức Giê-hô-va thấy sức lực của dân sự mình hao mòn, và không còn lại tôi mọi hay là tự chủ cho chúng nó, thì Ngài sẽ đoán xét công bình cho chúng nó, và thương xót tôi tớ Ngài.37 Ngài sẽ phán: Các thần chúng nó, những hòn đá chúng nó nhờ cậy, 38 Các thần hưởng mỡ của hi sinh, và uống rượu của lễ quán chúng nó, đều ở đâu? Các thần ấy hãy đứng dậy, giúp đỡ và che phủ cho các người! 39 Bây giờ, hãy xem ta là Đức Chúa Trời, ngoài ta chẳng có Đức Chúa Trời nào khác. Ta khiến cho chết và cho sống lại, làm cho bị thương và chữa cho lành, chẳng có ai giải cứu khỏi tay ta được. 40 Vì ta giơ tay chỉ trời mà thề rằng: Ta quả thật hằng sống đời đời, 41 Khi ta mài lưỡi sáng của gươm ta, và tay ta cầm sự đoán xét, thì ta sẽ báo thù kẻ cừu địch ta, cùng đối trả những kẻ nào ghét ta. 42 Ta sẽ làm cho các mũi tên ta say huyết; Lưỡi gươm ta ăn thịt, tức là huyết của kẻ bị giết và của phu tù, thịt của đầu các tướng thù nghịch. 43 Hỡi các nước! hãy vui mừng với dân Ngài, vì Đức Chúa Trời sẽ báo thù huyết của tôi tớ Ngài, trả thù kẻ cừu địch Ngài, và tha tội cho xứ và cho dân của Ngài.
44 Vậy, Môi-se cùng Giô-suê, con trai của Nun, đến đọc hết các lời bài ca nầy cho dân sự nghe. 45 Khi Môi-se đã đọc xong các lời nầy tại trước mặt cả Y-sơ-ra-ên, 46 thì người nói cùng chúng rằng: Hãy để lòng chăm chỉ về hết thảy lời ta đã nài khuyên các ngươi ngày nay, mà truyền cho con cháu mình, để chúng nó cẩn thận làm theo các lời của luật pháp nầy. 47 Vì chẳng phải một lời nói vô giá cho các ngươi đâu, nhưng nó là sự sống của các ngươi; nhờ lời nói nầy, các ngươi sẽ ở lâu ngày trên đất mà các ngươi sẽ đi nhận lấy, khi qua sông Giô-đanh.
48 Trong ngày đó, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 49 Hãy đi lên núi A-ba-rim, trên đỉnh Nê-bô, ở trong xứ Mô-áp, đối ngang Giê-ri-cô; rồi nhìn xứ Ca-na-an mà ta ban cho dân Y-sơ-ra-ên làm sản nghiệp. 50 Vả, ngươi sẽ chết trên núi mà ngươi lên đó, và sẽ được tiếp về cùng dân ngươi, y như A-rôn, anh ngươi, đã chết trên núi Hô-rơ, và đã được tiếp về cùng dân của người, 51 bởi vì tại giữa dân Y-sơ-ra-ên, các ngươi đã phạm tội cùng ta, nơi nước Mê-ri-ba tại Ca-đe, trong đồng vắng Xin, và vì các ngươi không tôn ta thánh giữa dân Y-sơ-ra-ên. 52 Quả thật, ngươi sẽ thấy xứ ở trước mặt mình, nhưng không được vào trong xứ ấy mà ta ban cho dân Y-sơ-ra-ên.
Suy ngẫm
Phần cuối của bài ca Môi-se dạy dân Y-sơ-ra-ên, chỉ ra rằng mục đích của sự phán xét trên Y-sơ-ra-ên là không phải để hủy diệt họ, mà để phục hồi đức tin của họ (c.34-43). Môi-se bảo dân sự phải suy nghĩ một cách sâu sắc về bài ca. Bởi vì nếu Y-sơ-ra-ên thực sự hiểu bài ca, họ sẽ không bất tuân Đức Chúa Trời (c.44-47).
Môi-se đi lên núi Nê-bô để chuẩn bị cho sự qua đời của mình. Thực tế một người lãnh đạo vĩ đại như Môi-se không được vào Đất Hứa bởi vì một lỗi lầm, phải là một sự cảnh báo nghiêm trọng cho những người Y-sơ-ra-ên (c.48-52).
Đức Chúa Trời là Đấng như thế nào?
C.36-38 Đức Chúa Trời vẫn còn thương xót dân sự của Ngài, thậm chí khi Ngài phán xét họ vì tội lỗi của họ. Đức Chúa Trời muốn dân sự của Ngài hiểu sự bất lực và sự hữu hạn của họ qua sự sửa phạt, và quay trở lại với Ngài. Chúng ta hãy ăn năn tội lỗi của mình đối với Cha nhân từ, Đấng kỷ luật chúng ta (Hê-bơ-rơ 12:7-11), nhưng tha thứ và phục hồi chúng ta.
C.39 Đức Chúa Trời kiểm soat sự sống và sự chết, cũng như sự may mắn và không may mắn của loài người. Sự sống, sự chết, sự đau đớn, và sự chữa lành, tất cả ở trong tay của Đức Chúa Trời. Chúa, Đấng phán, “Ta là Đấng đó” (Giăng 4:26), là Đấng Cứu Thế duy nhất của cuộc đời chúng ta. Chúng ta đang tìm kiếm để trông cậy vào ai trong cuộc sống của chúng ta ngày nay?
Cầu nguyện: Xin hãy giúp con tin rằng Ngài là Vầng Đá thực sự của cuộc đời con. Xin hãy giúp con không nương dựa vào vầng đá giả thế gian hứa hẹn.
*Với bài học hôm nay, chúng ta hãy sống một đời sống từ bỏ chính mình và để Đức Chúa Trời cai trị.
Đọc Kinh Thánh Trong Năm: Lu-ca 9-12