Phần VII: Thầy Tế Lễ (Tiếp theo)
Trong Hê-bơ-rơ 5:1-10, Hê-bơ-rơ 6:13-20, Hê-bơ-rơ 7 và Hê-bơ-rơ 8:1-7, chúng ta đọc biết về cách trước giả sách Hê-bơ-rơ làm rõ rằng trong Đấng Christ, chúng ta có một thầy tế lễ Thượng phẩm tốt hơn so với chức tế lễ của người Lê-vi, một của lễ tốt hơn và một Giao Ước tốt hơn. Trước giả sách Hê-bơ-rơ, có lẽ là sứ đồ Phao-lô, dạy rằng ‘Lê-vi’ ra từ dòng dõi Áp-ra-ham, là hậu tự của ông. Lê-vi khi đó chưa được sinh ra, kể cả là Y-sác, Gia-cốp và các con trai của Gia-cốp, mười hai chi phái Y-sơ-ra-ên. Trong số họ có chi phái Lê-vi, những người trở thành các thầy tế lễ của Y-sơ-ra-ên. Nhưng tất cả họ đều đã ở đó TRONG dòng dõi Áp-ra-ham. Vấn đề chỉ còn là thời gian cho đến khi tất cả lần lượt được sinh ra. Như vậy, về nguyên tắc, tất cả đều trình diện, khi Áp-ra-ham dâng mười phần trăm, tức phần mười, cho Mên-chi-xê-đéc; và nhận được lời chúc phước từ ông. Áp-ra-ham đã nhận lời chúc phước này từ Mên-chi-xê-đéc, và do đó thừa nhận rằng thầy tế lễ này có bậc cao hơn mình, mặc dù ông đã trở thành tổ phụ của Những Người Được Chọn, và một ngày kia đó từ sẽ xuất hiện một Người Được Chọn với tư cách là Đấng Cứu Rỗi của thế gian!
Hê-bơ-rơ 7:1-10 “…Mên-chi-xê-đéc nầy là vua của Sa-lem, thầy tế lễ của Đức Chúa Trời chí cao, đã đón và chúc phước cho Áp-ra-ham khi người chiến thắng các vua trở về; Áp-ra-ham đã lấy một phần mười về mọi của cải mình có mà dâng cho vua. Tên vua ấy, trước hết có nghĩa là “vua công chính”, và cũng là vua của Sa-lem, nghĩa là “vua hòa bình”. Người không cha, không mẹ, không gia phả, không có ngày sinh ra, cũng không có ngày qua đời, nhưng giống Con Đức Chúa Trời, làm thầy tế lễ đời đời. Thử nghĩ xem, chính tổ phụ Áp-ra-ham đã lấy một phần mười chiến lợi phẩm mà dâng cho vua, thì vua ấy vĩ đại biết bao! Theo một mệnh lệnh trong luật pháp, con cháu Lê-vi chịu chức tế lễ thì được nhận một phần mười từ trong dân chúng, tức là từ các anh em mình, dù chính họ cũng từ Áp-ra-ham mà ra. Nhưng vua vốn không phải là dòng dõi Lê-vi, cũng nhận một phần mười của Áp-ra-ham và chúc phước cho ông là người có lời hứa. Người bậc cao chúc phước cho người bậc thấp, đó là điều không chối cãi được. Trong trường hợp nầy, những người nhận một phần mười là người phàm phải chết; trong trường hợp kia, người ấy được chứng nhận là đang sống. Có thể nói rằng Lê-vi là người nhận một phần mười, cũng qua Áp-ra-ham mà dâng một phần mười, vì lúc Mên-chi-xê-đéc đi đón Áp-ra-ham, thì Lê-vi còn ở trong lòng tổ phụ…” Vì vậy, Mên-chi-xê-đéc được Áp-ra-ham thừa nhận là người cao trọng hơn, và theo nghĩa đó thì người cũng đã được Lê-vi thừa nhận, và cả nhà Y-sơ-ra-ên cũng thừa nhận điều đó nữa!
Giáo hội Cơ Đốc đã nhìn thấy ở Mên-chi-xê-đéc một hình bóng về Đấng Christ, Thầy Tế Lễ – Vua đến từ cõi vô tận, từ cõi vĩnh hằng, từ cõi ‘Đời đời’. Mi-chê 5:2 (RVV11) “…Hỡi Bết-lê-hem Ép-ra-ta, ngươi ở trong hàng nghìn Giu-đa là nhỏ lắm, nhưng từ nơi ngươi, một Đấng cai trị trên Y-sơ-ra-ên sẽ được sinh ra; nguồn gốc của Ngài từ đời xưa, từ trước vô cùng…” Mi-chê 5:2 (BD2011) “…Này ngươi, hỡi Bết-lê-hem ở Ép-ra-tha, dù ngươi nhỏ bé không ra gì giữa các thị tộc của Giu-đa, nhưng từ ngươi sẽ ra cho Ta một người, một người sẽ trị vì trên Y-sơ-ra-ên. Gốc gác của Người đã có từ ngàn xưa, từ vô cực trong quá khứ… ” Chúa Jesus là một thầy tế lễ thượng phẩm đã tự nguyện phó mạng sống mình theo ý muốn của Ngài, làm của lễ chuộc tội hoàn hảo nhất, có nguồn gốc từ đời đời. Ngài là một thầy tế lễ cao trọng hơn Lêvi, và đã trở thành của lễ được cử hành với bánh và chén trong mỗi Bữa Tiệc Thánh tại bàn tiệc của Chúa. Và Ngài là Đấng có mọi thẩm quyền trên trời và dưới đất. Ma-thi-ơ 28:18 “…Đức Chúa Jêsus đến và phán với họ rằng: “Tất cả thẩm quyền trên trời dưới đất đã giao cho Ta…” Hê-bơ-rơ 2:5-9 “…Thật, Đức Chúa Trời không đặt thế giới tương lai mà chúng ta đang nói đó phục dưới quyền các thiên sứ. Nhưng có một chỗ trong Kinh Thánh đã làm chứng rằng: “Loài người là gì mà Chúa nhớ đến? Con người là ai mà Chúa lại quan tâm? Chúa đã đặt Người thấp hơn các thiên sứ trong một thời gian ngắn; Chúa đội cho Người mão triều vinh quang và tôn trọng, đặt mọi vật phục dưới chân Người.” Khi đặt mọi vật phục Đức Chúa Jêsus như vậy, Đức Chúa Trời chẳng để một vật nào không phục Ngài. Tuy nhiên, hiện nay chúng ta chưa thấy mọi vật phục Ngài. Nhưng chúng ta thấy Đức Chúa Jêsus, Đấng bị đặt thấp hơn các thiên sứ trong một thời gian ngắn, bây giờ được đội mão triều vinh quang và tôn trọng vì sự chết mà Ngài đã chịu, để nhờ ân điển của Đức Chúa Trời, Ngài đã nếm sự chết vì mọi người… ”
Một ngày kia, Ngài sẽ đến trong Vinh quang để làm cho mọi sự trở nên mới mãi mãi. Khi đó, cả thế giới sẽ chứng kiến và kinh nghiệm Vương quốc Bình an và Công bình của Ngài, từ Giê-ru-sa-lem, như Ê-sai 2:2-4 đã nói: “…Trong những ngày cuối cùng, núi của đền thờ Đức Giê-hô-va sẽ được lập vững trên các đỉnh núi, vượt cao hơn các đồi. Mọi quốc gia sẽ đổ về đó, nhiều dân tộc sẽ đến và nói rằng: “Hãy đến, chúng ta hãy lên núi Đức Giê-hô-va, đến đền thờ Đức Chúa Trời của Gia-cốp. Ngài sẽ dạy chúng ta đường lối Ngài, chúng ta sẽ đi trong các nẻo Ngài.” Vì luật pháp sẽ ra từ Si-ôn, và lời Đức Giê-hô-va sẽ ra từ Giê-ru-sa-lem. Ngài sẽ phán xét giữa các quốc gia, và phân xử cho nhiều dân tộc. Bấy giờ, họ sẽ lấy gươm rèn lưỡi cày, lấy giáo rèn lưỡi liềm. Nước nầy không còn vung gươm đánh nước kia, họ cũng không còn luyện tập chinh chiến nữa…”
Nguồn gốc của Giê-ru-sa-lem! Làm thế nào chúng ta có thể hiểu được? Đâu mới là nguồn gốc, đặc biệt là nguồn gốc thuộc linh của nơi này? Tất cả đều đã xảy ra tại Sa-lem, tại Giê-ru-sa-lem, nơi Áp-ra-ham gặp một Mên-chi-xê-đéc kính sợ Đức Chúa Trời, và dâng phần mười cho người. Tại đó Áp-ra-ham đã nhận lấy phước lành của Đức Chúa Trời từ người này. Thầy tế lễ – vua Mên-chi-xê-đéc đã đến gặp ông với bánh và rượu, và tại nơi thầy tế lễ – vua này, Áp-ra-ham đã nhận thấy Đức Chúa Trời là Đấng đã gọi ông ra khỏi quê hương ngoại giáo tại U-rơ thuộc xứ Canh-đê để đến Đất Hứa. Vì vậy, Đức Chúa Trời đã cung ứng ở nơi này những gì Áp-ra-ham cần cho thể xác, linh hồn và tâm linh. Sau đó Áp-ra-ham bị thử thách. Ông có sẵn lòng và chuẩn bị hy sinh đứa con trai Y-sác không? Trong Sáng Thế Ký 22:1-2, chúng ta đọc thấy: “…Sau các việc đó, Đức Chúa Trời thử nghiệm Áp-ra-ham. Ngài gọi ông: “Áp-ra-ham!” Ông thưa: “Dạ, có con đây.” Đức Chúa Trời phán: “Hãy dẫn con trai của con, đứa con một mà con yêu dấu, là Y-sác, đi đến đất Mô-ri-a. Tại đó, con hãy dâng đứa trẻ làm tế lễ thiêu trên một trong những ngọn núi mà Ta sẽ chỉ cho con…” Và trong câu 9: “…Khi đã đến nơi Đức Chúa Trời chỉ định, Áp-ra-ham lập tại đó một bàn thờ, xếp củi lên rồi trói Y-sác con mình lại, đặt lên đống củi trên bàn thờ…”
Một số người sẽ cảm thấy rằng yêu cầu mà Đức Chúa Trời dành cho Áp-ra-ham là khá độc ác. Nhưng Chúa Jesus cũng đã đưa tất cả chúng ta đến với một thử thách giống như vậy. Ngài nói trong Ma-thi-ơ 10:37-39 “…Ai yêu cha hoặc mẹ hơn Ta thì không xứng đáng với Ta; ai yêu con trai hoặc con gái hơn Ta cũng không xứng đáng với Ta. Ai không vác thập tự giá mình mà theo Ta thì chẳng xứng đáng với Ta. Ai tìm mạng sống mình thì sẽ mất; còn ai vì Ta mà mất mạng sống mình thì sẽ tìm lại được…” Trong Mác 10:24-30 “…Các môn đồ ngạc nhiên về những lời nầy. Nhưng Đức Chúa Jêsus lại phán: “Hỡi các con, những ai nương cậy vào sự giàu có để được vào vương quốc Đức Chúa Trời thật vô cùng khó khăn! Lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào vương quốc Đức Chúa Trời.” Các môn đồ vô cùng ngạc nhiên, nói với nhau: “Vậy thì ai có thể được cứu?” Đức Chúa Jêsus nhìn họ và phán: “Loài người không thể làm được việc nầy, nhưng với Đức Chúa Trời thì khác; vì Đức Chúa Trời làm được mọi sự.” Phi-e-rơ liền nói: “Thưa Thầy, chúng con đã từ bỏ tất cả mà theo Thầy.” Đức Chúa Jêsus đáp: “Thật, Ta bảo các con, không một ai vì Ta và Tin Lành từ bỏ nhà cửa, anh em, chị em, cha mẹ, con cái, đất ruộng, mà bây giờ, ngay trong đời nầy, lại không nhận gấp trăm lần hơn về nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con cái, đất ruộng, cùng với sự bắt bớ, và sự sống đời đời trong đời sau…”
Đức Chúa Trời đã cung ứng cho Áp-ra-ham những nhu cần về thể xác, linh hồn và tâm linh ngay trên ngọn núi đó. Sáng Thế Ký 22:12-14 “…Thiên sứ bảo: “Đừng ra tay hại đứa trẻ và cũng không được làm gì nó cả. Bây giờ, Ta biết rằng con thật lòng kính sợ Đức Chúa Trời vì con không tiếc con mình với Ta, dù là đứa con duy nhất của con.” Áp-ra-ham ngước mắt nhìn và thấy một con chiên đực, sừng mắc trong bụi cây. Áp-ra-ham bắt con chiên đực đó dâng làm tế lễ thiêu thay cho con trai mình. Áp-ra-ham gọi địa điểm đó là “Giê-hô-va Cung Ứng.” Vì vậy, ngày nay người ta còn nói: “Trên núi của Đức Giê-hô-va điều ấy sẽ được cung ứng…”
Đây là ngọn núi có Sự Hiện Diện thánh của Đức Chúa Trời, Núi Si-ôn, Núi Mô-ri-a, là nơi mà Chúa đã nhiều lần bày tỏ chính Ngài theo những cách khác thường. Đây là nơi mà mọi bước ngoặt trong lịch sử của chính nó đều bằng một cách nào đó được kết nối với Thiên đàng. Chúng ta có thể xem đó là một nơi chốn, một ngọn núi, một địa điểm, một khu vực, một thành phố với một giao điểm, hoặc có thể nói theo cách khác là một cánh cửa rộng mở dẫn đến Thiên đàng. Giê-ru-sa-lem trên đất và trên trời dường như liên tục có mối quan hệ cởi mở với nhau.
(Còn tiếp…)
Giáo sĩ Willem J. J. Glashouwer
Chủ tịch Cơ Đốc Nhân vì Israel Quốc tế
Chủ tịch danh dự Liên Minh Châu Âu vì Israel
Biên Dịch Cơ Đốc Nhân Vì Israel Quốc Tế