An-ne đã từng bị vô sinh suốt trong một thời gian dài. Thậm chí Đức Chúa Trời dường như chẳng quan tâm đến hoàn cảnh khốn khổ của bà, đã đẩy bà đến cảnh ngộ lao đao thuộc linh. Tuy nhiên, bà đã đến trước Đức Chúa Trời, và bằng sự tin cậy và chân thành, bà đã bày tỏ cảm xúc của mình với Ngài.
1 Sa-mu-ên 1:1-18
1 Có một người quê ở Ra-ma-tha-im Xô-phim, thuộc vùng đồi núi Ép-ra-im, tên là Ên-ca-na, con của Giê-rô-ham, cháu của Ê-li-hu, chắt của Tô-hu, chít của Xu-phơ, người Ép-ra-im. 2 Ên-ca-na có hai vợ, một người tên là An-ne, một người tên là Phê-ni-na. Phê-ni-na có con, còn An-ne thì không con. 3 Hằng năm, Ên-ca-na từ thành của mình đi lên để thờ phượng và dâng sinh tế cho Đức Giê-hô-va vạn quân tại Si-lô, nơi hai con trai của Hê-li, là Hóp-ni và Phi-nê-a, làm thầy tế lễ của Đức Giê-hô-va. 4 Đến ngày Ên-ca-na dâng sinh tế, ông chia lễ vật ra cho vợ ông là bà Phê-ni-na, và cho tất cả các con trai và con gái của bà. 5 Nhưng ông lại dành cho bà An-ne một phần đặc biệt, vì ông yêu bà hơn, mặc dù Đức Giê-hô-va khiến bà hiếm muộn 6 Kẻ tranh cạnh với bà không ngớt khiêu khích để chọc tức bà, vì Đức Giê-hô-va đã khiến bà hiếm muộn. 7 Việc cứ xảy ra như thế năm nầy sang năm khác, mỗi khi bà lên đền thờ Đức Giê-hô-va, thì Phê-ni-na đều chọc tức bà. Vì vậy, bà khóc và không chịu ăn. 8 Ên-ca-na, chồng bà, hỏi: “An-ne, sao mình khóc? Sao không chịu ăn và buồn rầu đến thế? Tôi không đáng cho mình hơn mười đứa con trai sao?” 9 Sau khi mọi người đã ăn uống xong tại Si-lô, An-ne đứng dậy. Lúc ấy, thầy tế lễ Hê-li đang ngồi trên ghế gần bên trụ cửa đền thờ Đức Giê-hô-va. 10 Tâm hồn An-ne sầu khổ, bà vừa cầu khẩn Đức Giê-hô-va, vừa tuôn tràn nước mắt. 11 Bà khấn nguyện: “Lạy Đức Giê-hô-va vạn quân, nếu Ngài đoái xem nỗi sầu khổ của tớ gái Ngài, nhớ lại con và không quên ban cho tớ gái Ngài một con trai, thì con sẽ hiến dâng nó cho Đức Giê-hô-va trọn đời, và dao cạo sẽ không chạm đến đầu nó.”
12 Trong khi An-ne cầu nguyện thật lâu trước mặt Đức Giê-hô-va, thì Hê-li quan sát miệng bà. 13 Vì bà cầu nguyện thầm, chỉ mấp máy môi, không nghe được tiếng, nên ông nghĩ rằng bà say rượu, 14 và nói: “Bà còn say cho đến bao giờ? Hãy về dã rượu đi.” 15 An-ne trả lời: “Thưa chúa, không phải vậy! Tôi là một phụ nữ có tâm thần khốn khổ. Tôi không uống rượu hay những thứ làm cho say, nhưng tôi dốc đổ nỗi lòng tôi trước mặt Đức Giê-hô-va. 16 Xin đừng nghĩ rằng tớ gái của ông là một phụ nữ hư đốn, vì nỗi đau đớn và ưu phiền quá sức của tôi buộc tôi phải cầu khẩn cho đến bây giờ.” 17 Hê-li nói: “Bà hãy an tâm về nhà, nguyện Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên nhậm lời bà đã khẩn xin Ngài!” 18 An-ne thưa: “Nguyện tớ gái ông được ơn trước mặt ông.” Rồi bà trở về, ăn uống, và nét mặt không còn âu sầu nữa.
Suy ngẫm và hiểu
Ngay cả của cải và tình yêu của Ên-ca-na, chồng bà, cũng không thể an ủi An-ne trong nỗi phiền muộn không có con. Hơn nữa, đối với An-ne, việc thờ phượng Đức Chúa Trời hằng năm tại Si-lô không phải là thời điểm vui mừng, nhưng thay vào đó là thời gian của sự đau đớn xác nhận rằng bà không có con cái (c.1-8). Tuy nhiên, nỗi đau này đã dẫn dắt An-ne đến một chỗ cầu nguyện, nơi bà đã cầu nguyện khẩn thiết với Đức Chúa Trời bằng đức tin. Điều này là vì mặc dù bà không có con, nhưng tấm lòng của bà được tan vỡ bởi sự an ủi của Đức Chúa Trời, điều bà có thể nhận được qua việc cầu nguyện (c.9-18).
Đức Chúa Trời là Đấng như thế nào?
C.5-6 Việc mở và đóng tử cung là quyền của Đức Chúa Trời. Điều này có nghĩa là chỉ một mình Đức Chúa Trời là Chúa của tương lai, và niềm vui và nỗi buồn của chúng ta trong đời sống phụ thuộc vào mối tương giao của chúng ta với Ngài. Ngay cả khi chúng ta có thể chưa hiểu được điều đó, nhưng sự phục hồi đời sống chúng ta bắt đầu khi chúng ta hoàn toàn thừa nhận quyền tối thượng của Đức Chúa Trời.
Ngài ban cho tôi bài học gì?
C.10-11 Lời cầu nguyện khẩn thiết của An-ne bắt đầu bằng sự thừa nhận rằng chỉ Đức Chúa Trời mới có thể làm dịu được nỗi đau của bà. Nếu chúng ta không cầu nguyện, thì đó là bởi vì chúng ta cho rằng chúng ta có thể sống đời sống không có nan đề mà không cần Đức Chúa Trời. Chúng ta đừng quá thỏa lòng khi đời sống của mình dường như suôn sẻ. Sự thịnh vượng mà không có nỗi đau có thể là một liều thuốc độc đang khiến chúng ta xa cách Đức Chúa Trời.
Tham khảo
1:5 phần gấp đôi. Ở đây, tiếng Hê-bơ-rơ khó hiểu, nghĩa đen là “hai chiếc mũi là một phần”, có lẽ nhắc đến hai chiếc đầu của con chiên được dâng làm của lễ. Theo nguyên bản của nghi thức từ thành E-ma, đầu của một con vật sinh tế được coi là phần yêu thích. Điều này có lẽ có nghĩa là An-ne được đưa cho “một phần gấp đôi”, có thể cũng là phần ưa thích nhất.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, chúng con tin rằng trong tay Ngài, nỗi đau đớn của chúng con hôm nay sẽ trở thành sự vui mừng của chúng con ngày mai.
Đọc Kinh Thánh trong năm: 2 Sử Ký 25-28