Xuất Ai Cập Ký 10:1-20
1 Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy đi đến Pha-ra-ôn, vì ta đã làm rắn lòng người và lòng quần thần, để làm cho các dấu lạ của ta tỏ ra giữa họ, 2 hầu cho ngươi thuật cùng con và cháu mình những công việc to tát ta đã làm trên dân Ê-díp-tô, các dấu lạ ta đã làm giữa vòng họ, đặng các ngươi biết rằng ta là Đức Giê-hô-va. 3 Môi-se và A-rôn bèn đi đến Pha-ra-ôn mà tâu rằng: Giê-hô-va là Đức Chúa Trời dân Hê-bơ-rơ, có phán như vầy: Ngươi không chịu hạ mình trước mặt ta cho đến chừng nào? Hãy tha dân ta đi, để chúng nó hầu việc ta. 4 Nếu từ chối, không cho dân ta đi, nầy, ngày mai ta sẽ sai cào cào đến địa phận ngươi; 5 nó sẽ phủ rợp trên mặt đất, người ta chẳng còn thấy đất nữa; nó sẽ cắn xả những vật chi còn lại, tức vật nào trận mưa đá còn chừa lại; nó cũng cắn xả những cây mọc ngoài đồng ruộng các ngươi, 6 vào đầy cung điện ngươi, dinh thất của quần thần ngươi, và nhà cửa của người Ê-díp-tô: ấy là một điều tổ phụ ngươi, đến đỗi thủy tổ ngươi, cũng chẳng bao giờ thấy từ khi họ đã có trên mặt đất cho đến ngày nay. Đoạn, Môi-se xây mặt lui ra khỏi Pha-ra-ôn. 7 Quần thần Pha-ra-ôn tâu rằng: Đến chừng nào người nầy mới thôi gài bẫy ta? Hãy tha dân ấy đi, để chúng nó hầu việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời chúng nó! Bệ-hạ há chưa biết rằng nước Ê-díp-tô đã bị nguy vong sao? 8 Họ bèn truyền đòi Môi-se và A-rôn trở lại cùng Pha-ra-ôn; người nói rằng: Hãy đi hầu việc Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi. Hết thảy những ai là người phải đi? 9 Môi-se tâu rằng: Chúng tôi đi, sẽ đem nam phụ lão ấu và chiên bò theo, vì về phần chúng tôi, ấy là một lễ của Đức Giê-hô-va. 10 Pha-ra-ôn bèn nói rằng: Cầu xin Đức Giê-hô-va ở cùng các ngươi! Hồ dễ ta cho các ngươi cùng con cái đều đi sao! Không! quả thật không cho đâu, vì các ngươi có mưu ác! 11 Không được vậy đâu, chỉ các ngươi, là đàn ông, phải đi hầu việc Đức Giê-hô-va, vì là điều các ngươi đã xin. Đoạn, họ bèn đuổi Môi-se và A-rôn khỏi trước mặt Pha-ra-ôn. 12 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi ra trên xứ Ê-díp-tô, đặng khiến cào cào tràn lên xứ đó, cắn xả rau cỏ và mọi vật chi trên đất mưa đá còn chừa lại. 13 Vậy, Môi-se bèn giơ gậy mình ra trên xứ Ê-díp-tô, thì Đức Giê-hô-va dẫn ngọn gió đông thổi trên xứ suốt ngày và đêm đó; qua sáng mai gió đông đã dẫn cào cào đến. 14 Cào cào tràn lên khắp cả xứ Ê-díp-tô, và sa xuống trong địa hạt xứ ấy nhiều vô số. Trước kia chẳng bao giờ có bằng số đó, sau nầy cũng chẳng hề sẽ có bằng như vậy. 15 Cào cào bao phủ khắp mặt đất của cả xứ, và xứ thành ra tối tăm, cắn xả các rau cỏ ngoài đồng cùng trái cây mà mưa đá còn chừa lại; trong khắp xứ Ê-díp-tô chẳng còn chút xanh tươi chi cho cây cối hay là cho cỏ rau ở ngoài đồng ruộng nữa. 16 Pha-ra-ôn vội đòi Môi-se và A-rôn đến mà phán rằng: Trẫm đã phạm tội cùng Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, và cùng các ngươi nữa. 17 Nhưng bây giờ, xin xá tội cho trẫm lần nầy; và hãy cầu giùm Giê-hô-va Đức Chúa Trời các ngươi, hầu cho ít nữa Ngài khiến xa trẫm cái vạ chết nầy. 18 Môi-se bèn lui ra khỏi Pha-ra-ôn, và khẩn nguyện Đức Giê-hô-va. 19 Đức Giê-hô-va dẫn ngọn gió tây đến rất mạnh, đem cào cào đi đuổi xuống Biển Đỏ; khắp địa hạt Ê-díp-tô chẳng còn một con cào cào nào. 20 Nhưng Đức Giê-hô-va làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng; người chẳng tha dân Y-sơ-ra-ên đi.
Suy ngẫm và hiểu
Đức Chúa Trời đã quở trách sự kiêu ngạo của Pha-ra-ôn qua Môi-se và A-rôn và cảnh báo rằng Ngài sẽ sai cào cào đến nếu Pha-ra-ôn vẫn tiếp tục bướng bỉnh. Khi những người hầu của Pha-ra-ôn nghe thấy sự cảnh báo này, họ đã cầu xin Pha-ra-ôn cho người Y-sơ-ra-ên ra đi, Pha-ra-ôn lại đề xuất một sự nhượng bộ mới: chỉ cho những người nam ra đi. Môi-se và A-rôn đã khước từ sự thỏa hiệp này. Sau đó, một đám mây cào cào không thể tin được bay thành đàn đến Ai Cập và ăn tất cả quả và rau còn trên đất. Pha-ra-ôn vội vã cho gọi Môi-se và A-rôn và sau khi xưng nhận tội lỗi của mình, đã cầu xin họ khiến tai vạ cào cào dừng lại. Tuy nhiên, một lần nữa, khi tai vạ dừng lại, lòng của Pha-ra-ôn lại trở nên cứng cỏi và ông ta đã không cho phép dân sự ra đi (c.1-20).
Đức Chúa Trời là Đấng như thế nào?
C.1-2 Đức Chúa Trời thậm chí tể trị cả tấm lòng của người ta, khi Ngài thực hiện công việc của mình. Lý do Đức Chúa Trời để Pha-ra-ôn và quần thần của ông ta tiếp tục trong sự bướng bỉnh cứng lòng là không chỉ để bày tỏ cho họ các phép lạ của Ngài, nhưng cũng khiến cho người Y-sơ-ra-ên và dòng dõi của họ nhận biết quyền năng của Chúa, Đấng đưa họ ra khỏi Ai Cập.
Ngài ban cho tôi bài học gì?
C.8-11 Cho dù Pha-ra-ôn cho phép Y-sơ-ra-ên dâng một của lễ cho Đức Chúa Trời, ông ta đề nghị chỉ có những người nam mới được phép đi, trong khi gia súc và các gia đình bị giữ lại. Cho đến tận cuối cùng, ông ta sử dụng mọi nỗ lực của mình để lập một thỏa thuận với Đức Chúa Trời trong một mối quan hệ bình đẳng. Dầu vậy, Đức Chúa Trời chính là đối tượng để chúng ta phải vâng theo, chứ không phải là đối tượng để đàm phán.
Tham khảo
10:6 từ ngày họ có mặt trên đất cho đến ngày nay. Giống như mưa đá của tai vạ thứ bảy, Chúa bày tỏ rõ ràng rằng, cho dù những đàn cào cào không phải là không được biết đến trong lịch sử của Ai Cập, việc cảnh báo, việc tính thời gian, và mức độ của tai vạ này chỉ ra rằng không nên diễn giải nó một cách đơn giản là một phần như thông lệ và đã được mong đợi của trải nghiệm bình thường của họ.
Cầu nguyện: Chúng con khao khát phục hồi những lời cầu nguyện nóng cháy mà chúng con đã trình dâng trong lúc khó khăn.
Đọc Kinh Thánh trong năm: Dân Số Ký 18-20
Được Sự Cho Phép Của Liên Đoàn Đọc Kinh Thánh Su Việt Nam