Home Chúa sáng tạo Điều Gì Đã Xảy Ra Vào Mỗi Ngày Của Sự Sáng Tạo?

Điều Gì Đã Xảy Ra Vào Mỗi Ngày Của Sự Sáng Tạo?

by Christianstt.com
30 đọc

Buổi sáng thế diễn ra trong sáu ngày. Một số người tranh cãi giữa việc ngày ở đây là kiểu một ngày có hai mươi bốn giờ hay ngày không theo nghĩa đen. Bài viết này sẽ không thảo luận về điều đó. Thay vào đó, chúng tôi sẽ trình bày những gì đã xảy ra vào mỗi ngày trong số bảy ngày của sự sáng tạo. Để bắt đầu, chúng tôi sẽ giải thích sự khác biệt giữa sáu và bảy ngày sáng tạo.

Sáu hay bảy

Ban đầu, Đức Chúa Trời tạo ra trời và đất trong sáu ngày. Trong những ngày này Chúa đã tạo ra nhiều thứ khác nhau. Sau khi Chúa hoàn tất công cuộc sáng tạo trong sáu ngày, Ngài nghỉ ngơi vào ngày thứ bảy. Vậy tại sao ngày thứ bảy lại được coi là ngày sáng tạo? Bởi vì Chúa biệt riêng ngày thứ bảy làm cho nó đặc biệt.

Ấy vậy, trời đất và muôn vật đã dựng nên xong rồi. Ngày thứ bảy, Đức Chúa Trời làm xong các công việc Ngài đã làm, và ngày thứ bảy, Ngài nghỉ các công việc Ngài đã làm. Rồi, Ngài ban phước cho ngày thứ bảy, đặt là ngày thánh; vì trong ngày đó, Ngài nghỉ các công việc đã dựng nên và đã làm xong rồi (Sáng-thế 2:1-3).

Ngày thứ bảy của sự sáng tạo cũng quan trọng như sáu ngày còn lại — nghỉ ngơi cũng quan trọng như làm việc.

Điều đầu tiên trước nhất

Mỗi ngày trong sáu ngày sáng tạo, Đức Chúa Trời tạo ra những thứ khác nhau. Tuy nhiên, có một điều quan trọng cần lưu ý ở đây là Chúa đã tạo ra mọi ngày trong số những ngày đó. Mỗi ngày “Chúa đã phán” và những gì Ngài phán — thì có như vậy.

Những câu Kinh Thánh khác ủng hộ cho điều này:

Bởi đức tin, chúng ta biết rằng thế gian đã làm nên bởi lời của Đức Chúa Trời, đến nỗi những vật bày ra đó đều chẳng phải từ vật thấy được mà đến (Hê-bơ-rơ 11:3).

Các từng trời được làm nên bởi lời Đức Giê-hô-va, cả cơ binh trời bởi hơi thở của miệng Ngài mà có (Thi-thiên 33:6).

Vì Ngài phán, thì việc liền có; Ngài biểu, thì vật bèn đứng vững bền (Thi-thiên 33:9).

Lời Chúa chứa đựng quyền năng sáng tạo.

Ngày thứ nhất

Vào ngày đầu tiên của sự sáng tạo, bạn có thể nghĩ rằng Chúa đã tạo ra sự sáng. Trong Sáng-thế Ký 1:3, có vẻ như vậy. “Đức Chúa Trời phán rằng: ‘Phải có sự sáng’; thì có sự sáng.

Tuy nhiên, trong 1 Giăng 1:5, chúng ta đọc thấy “Đức Chúa Trời là sự sáng.”

Đức Chúa Trời bắt đầu quá trình tạo ra vũ trụ bằng cách mở rộng chính mình Ngài, bằng cách phóng thích năng lượng của Ngài ra ngoài. Mọi thứ đang tồn tại đều được tạo ra từ ánh sáng, bao gồm cả nước và các nhà khoa học xác nhận rằng vũ trụ vẫn đang giãn nở với tốc độ ánh sáng.

Vào ngày đầu tiên, Ngài tách sự sáng ra khỏi bóng tối tạo ra ngày và đêm.

Ngày thứ hai

Vào ngày thứ hai, Đức Chúa Trời đã tạo ra một “cái vòm” (bầu trời) hay như một số bản dịch gọi nó là khoảng không.

Đức Chúa Trời lại phán rằng: ‘Phải có một khoảng không ở giữa nước đặng phân rẽ nước cách với nước.’ Ngài làm nên khoảng không, phân rẽ nước ở dưới khoảng không cách với nước ở trên khoảng không; thì có như vậy. Đức Chúa Trời đặt tên khoảng không là trời. Vậy, có buổi chiều và buổi mai; ấy là ngày thứ nhì (Sáng-thế 1:6-8).

Khoảng không này ngăn cách đất với trời.

Ngày thứ ba

Có hai việc cụ thể mà Đức Chúa Trời đã hoàn thành vào ngày thứ ba. Việc thứ nhất là phân đất ra khỏi nước. Và việc thứ hai là tạo ra thảm thực vật. Đây không phải là những hành động ngẫu nhiên. Chúng là những hành động có chủ ý để duy trì sự sống. Chúa làm cho nước ở dưới trời tụ lại một nơi, gọi là biển; và trong mỗi loài thực vật, Ngài đặt hạt giống, “mỗi loài tùy theo loại của mình.”

Sự sống như chúng ta có thể nhận ra đã bắt đầu vào ngày thứ ba “và Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt lành.”

Ngày thứ tư

Hoạt động của ngày thứ tư dễ gây bối rối cho một số người vì Chúa đã tạo ra mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao sau khi Ngài tạo ra sự sáng. Xu hướng của con người chúng ta là xem mặt trời, mặt trăng và các ngôi sao là nguồn ánh sáng — nhưng chính Đức Chúa Trời mới là sự sáng.

Ba nguồn ánh sáng này nằm dưới quyền cai trị của Đức Chúa Trời. Như đã viết, các vì sáng mà Đức Chúa Trời tạo ra đã được thiết lập để cai trị ngày và đêm, dùng làm dấu để định thì tiết, ngày và năm.

Đức Chúa Trời lại phán rằng: ‘Phải có các vì sáng trong khoảng không trên trời, đặng phân ra ngày với đêm, và dùng làm dấu để định thì tiết, ngày và năm;  lại dùng làm vì sáng trong khoảng không trên trời để soi xuống đất’; thì có như vậy.  Đức Chúa Trời làm nên hai vì sáng lớn; vì lớn hơn để cai trị ban ngày, vì nhỏ hơn để cai trị ban đêm; Ngài cũng làm các ngôi sao. Đức Chúa Trời đặt các vì đó trong khoảng không trên trời, đặng soi sáng đất, đặng cai trị ban ngày và ban đêm, đặng phân ra sự sáng với sự tối. (Sáng-thế 1:14-17).

Những vì sáng mà Đức Chúa Trời tạo ra để cai trị thời tiết và mùa màng được thiết lập để luôn tồn tại miễn là trái đất này vẫn còn tồn tại.

“Hễ đất còn, thì mùa gieo giống cùng mùa gặt hái, lạnh và nóng, mùa hạ cùng mùa đông, ngày và đêm, chẳng bao giờ tuyệt được” (Sáng-thế 8:22).

Một lần nữa, Chúa thấy những gì Ngài đã tạo ra là tốt lành.

Ngày thứ năm

Vào ngày thứ năm, Chúa đã tạo ra nhiều sự sống hơn. Một lần nữa, Ngài thấy điều đó là tốt lành. Nhưng lần này Ngài thêm vào một điều khác.

“Đức Chúa Trời lại phán rằng: Nước phải sanh các vật sống cho nhiều, và các loài chim phải bay trên mặt đất trong khoảng không trên trời. Đức Chúa Trời dựng nên các loài cá lớn, các vật sống hay động nhờ nước mà sanh nhiều ra, tùy theo loại, và các loài chim hay bay, tùy theo loại. Đức Chúa Trời thấy điều đó là tốt lành. Đức Chúa Trời ban phước cho các loài đó mà phán rằng: Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy dưới biển; còn các loài chim hãy sanh sản trên đất cho nhiều” (Sáng-thế 1:20-22).

Phước lành của Chúa đến trên thế gian vào ngày thứ năm.

Ngày thứ sáu

Mọi thứ đều gia tăng vào ngày thứ sáu của sự sáng tạo. Đức Chúa Trời đã tạo ra mọi loài động vật khác nhau cũng như “mọi loài côn trùng bò trên mặt đất” và thấy điều đó là tốt lành.

Sau đó, Ba Ngôi Đức Chúa Trời được bày tỏ khi Ngài tuyên bố ý định của Ngài đối với nhân loại.

Đức Chúa Trời phán rằng: ‘Chúng ta hãy làm nên loài người như hình ta và theo tượng ta, đặng quản trị loài cá biển, loài chim trời, loài súc vật, loài côn trùng bò trên mặt đất, và khắp cả đất’ (Sáng-thế 1:26).

Sau lời tuyên bố đó, nhân loại được tạo dựng theo hình ảnh của Đức Chúa Trời Ba Ngôi, được Ngài ban phước lành, và nhận được sắc lệnh này.

“Đức Chúa Trời ban phước cho loài người và phán rằng: ‘Hãy sanh sản, thêm nhiều, làm cho đầy dẫy đất; hãy làm cho đất phục tùng, hãy quản trị loài cá dưới biển, loài chim trên trời cùng các vật sống hành động trên mặt đất.’ Đức Chúa Trời lại phán rằng: ‘Nầy, ta sẽ ban cho các ngươi mọi thứ cỏ kết hột mọc khắp mặt đất, và các loài cây sanh quả có hột giống; ấy sẽ là đồ ăn cho các ngươi’(Sáng-thế 1:28-29).

Ngày nghỉ

Đức Chúa Trời quyết định toàn bộ sự sáng tạo của Ngài là “rất tốt lành” và bước vào sự yên nghỉ của Ngài. Chúng tôi có thể viết riêng một bài để nói về ngày Sa-bát của Đức Chúa Trời. Nhưng bây giờ, hãy tạm dừng và suy ngẫm về giá trị mà Đức Chúa Trời dành cho nhân loại trong Thi-thiên 8:5, “Chúa làm người kém Đức Chúa Trời một chút, đội cho người sự vinh hiển và sang trọng”.

Dịch: Eunice Tu

Nguồn: Christianity.com

Bài vở cộng tác hoặc góp ý xin gửi về tintuc@hoithanh.com

Bình Luận:

You may also like