“Tôi nghĩ rằng đó là một điều thật tuyệt khi tôi không hiểu điều đó vào lúc đấy, chính xác là những gì đang xảy ra, nhưng Ngài (Chúa) đã ở đó và Ngài đang làm điều đó” – Gladys West
Cho dù là lái máy bay phản lực chở khách, chỉ đường để lái xe đến một nhà hàng mới, hoặc gắn địa điểm (geo-tagging) vào những hình ảnh truyền thông xã hội của bạn, hãy tưởng tượng tầm ảnh hưởng của GPS trên xã hội hiện đại, bao gồm cả người nữ đã 88 tuổi Gladys West.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể ngồi trong xe, và, nghe GPS nói, “rẽ trái, rẽ phải”, “không” bà nói với một tiếng cười nhẹ.
Trong 42 năm, Gladys được Hải quân Hoa Kỳ tuyển dụng. Là một nhà toán học, bà giúp đặt nền móng cho nhiều dự án về quỹ đạo vệ tinh của chính phủ. Điều đó bao gồm cả những gì đã trở thành hệ thống định vị toàn cầu, hay cái mà chúng ta gọi là GPS.
“Chúng tôi đã không tạo ra GPS dành cho xe hơi hay những thứ khác. Chúng tôi không thực sự làm điều đó, nhưng những gì chúng tôi đã làm là định vị cách chính xác nơi mọi thứ được đặt trên khắp thế giới và công cụ, như một cơ sở dữ liệu”, bà giải thích.
Sinh năm 1930, Gladys lớn lên tại trang trại của gia đình ở phía nam thành phố Richmond,Virginia, nơi bà đã học được giá trị của sự làm việc chăm chỉ. Và điều đó sẽ được đền đáp ở tại phía Tây, nơi bà mong muốn nhiều hơn những gì cuộc sống ở nông trại đồng quê có thể mang lại.
“Bạn có thể nhận được học bổng nếu bạn là người đầu tiên hoặc thứ hai trong lớp tốt nghiệp trung học. Vì vậy, ngay lập tức, bạn biết đấy, tôi là “điểm nhấn” khi làm tất cả mọi công việc, mọi lúc”, bà nói.
Gladys đã đứng đầu lớp trung học của mình, kiếm được học bổng toàn phần tại trường mà ngày nay được gọi là trường đại học bang Virginia (Virginia State College), một trường học có lịch sử đen tối ở Petersburg, Virginia.
“Các giáo viên đã khuyến khích tôi học chuyên nghành toán vì họ nghĩ tôi sẽ giỏi môn đó”, bà nói.
Một lần nữa, Gladys lại đứng đầu lớp và tiếp tục hoàn tất chương trình cử nhân. Năm 1956, bà nhận một công việc tại cơ sở hỗ trợ hải quân ở Dahlgren, Virginia. Cuộc đua không gian vừa mới cất cánh, và máy tính là làn sóng của tương lai”.
“Đó thực sự là một sự phấn khích, bạn biết không? Họ hứa với chúng tôi là họ sẽ dạy chúng tôi, bạn biết đấy, làm thế nào để giao tiếp với máy tính và tất cả những thứ này, bạn biết đấy”, Gladys nhớ lại. “Vì vậy, tôi đã sẵn sàng làm việc chăm chỉ với nó”.
Và với sự làm việc chăm chỉ của mình, với sự thành công của chương trình không gian, NASA đã bắt đầu đưa vệ tinh lên quỹ đạo. Gladys được giao nhiệm vụ giúp viết và mã hóa chương trình cần thiết để xử lý lượng dữ liệu khổng lồ chuyển đến.
“Bạn có một phương trình dài và có một số hệ số nhất định đi cùng với mỗi số hạng. Bạn phải tạo ra chúng và làm cho tất cả chúng chính xác”, bà giải thích. “Tôi đã lập trình và mã hóa tất cả các phương trình đó và chúng tôi đã kiểm tra chúng bằng tay tất cả các trường hợp. Và chúng tôi sẽ chuyển chúng sang cấp độ tiếp theo”.
Công việc rất dài và tẻ nhạt, mọi phương trình đều được kiểm tra đi và kiểm tra lại cho chính xác.
“Bạn không muốn khiến cho bất kì ai bất cứ sự đình trệ hay bất kỳ rắc rối nào trong việc bạn đã làm khiến cho chúng không thể tiến bộ. Vì vậy, bạn sẽ phải đảm bảo rằng họ có thể phụ thuộc vào bất cứ những gì bạn gửi đi”, Gladys nói.
Chính sự kiên trì và cống hiến này đã thu hút sự chú ý của nhà toán học đồng nghiệp, Ira West. Cả hai hẹn hò trong 18 tháng trước khi kết hôn vào năm 1957.
“Mặc dù vậy, bà ấy không phải là một người dễ để hiểu được”, Ira nhớ lại”. Hãy để tôi nói với bạn, tôi đã phải làm việc chăm chỉ cho điều đó”.
Gladys chen vào, nói: “Tôi luôn nghĩ về điều Ira đã nói, “anh ấy chơi nhiều hơn tôi”.
Trong khi đó, phong trào Dân quyền đang ảnh hưởng sâu rộng trên cả nước. Gladys và Ira muốn thể hiện sự ủng hộ của họ nhưng nhân viên chính phủ không được phép tham gia cuộc biểu tình công khai. Vì vậy, cặp đôi quyết định cách tốt nhất để giúp đỡ là thay đổi nhận thức, và làm việc chăm chỉ hơn nữa.
“Chúng tôi chỉ là một lý do khác khiến tôi cảm thấy rằng tôi luôn phải là người giỏi nhất và tôi luôn thích trở thành một hình mẫu”, Gladys nói thêm.
Trong những năm sau đó, cả hai vẫn tiếp tục công việc của mình cho hải quân trong nhiều dự án. Năm 1978, Gladys đã được tuyên dương vì công việc của bà và được thăng chức làm giám đốc dự án của dự án đo độ cao Radar Seasat, vệ tinh đầu tiên có thể thu thập dữ liệu xuyên qua đại dương.
“Điều đó luôn thú vị”, bà nói. “Làm việc với mọi người, làm công việc quan trọng và được chính phủ sử dụng, bạn phải chắc chắn rằng bạn làm mọi thứ đúng vì bạn là một phần của điều lớn lao đang xảy ra”.
Gladys luôn trung thực với chính mình, cố gắng để được khẳng định bởi năng lực của mình chứ không phải bởi màu da.
“Tôi nghĩ rằng tôi đã hạnh phúc nhất khi tôi có thể làm việc độc lập và khắc phục sự cố của các chương trình lớn và giúp đỡ các nhà phân tích đã giúp tạo ra chương trình. Khi tôi có thể nói chuyện với họ, bạn biết không, nó giống như là một phần và được hiểu. Tôi nghĩ đó là cảm giác tốt nhất mà tôi có”, bà nhớ.
Ngay cả sau khi nghĩ hưu vào năm 1998, Gladys vẫn bận rộn, hoàn thành bằng tiến sĩ triết học và viết hồi ký của mình. Đối với tất cả các những thành tựu, sự khen thưởng và sự công nhận mà bà đã nhận được trong sự nghiệp của mình, Gladys hiểu rằng chỉ có một người mà bà có thể tin cậy về sự chỉ dẫn mà cuộc đời bà đã nhận được.
“Tôi nghĩ mọi người nên có Chúa trong cuộc sống của họ”. Gladys nói”. Tôi chỉ có thể nhìn thấy vòng tròn hoàn chỉnh và tôi có thể quay lại và tôi có thể nhìn và xem những gì Ngài đã làm và nơi mà Ngài đặt tôi và nơi mọi thứ vận hành. Và tôi nghĩ thật tuyệt khi tôi không hiểu điều đó trong thời điểm đó, chính xác những gì đang diễn ra, nhưng Ngài đã ở đó và Ngài đang làm điều đó”.
Dịch: Trinh Trần
Nguồn: CBN News
Bài vở cộng tác hoặc góp ý xin gửi về tintuc@hoithanh.com