Kể từ cái ngày vua Giê-rô-bô-am dựng hai con bò vàng lên cho dân sự thờ lạy, hơn tám mươi năm qua trải qua tám đế chế chưa khi nào Y-sơ-ra-ên được bình yên. Giao tranh liên tiếp, hết kẻ thù từ các nước lân bang lại nội chiến, tạo phản.
Đã chiến tranh lại thêm hạn hán, đói nghèo, quân đội suy yếu, đất nước kiệt quệ.
Nhưng họ vẫn không nhận ra sự khốn khổ là bởi họ đã lìa bỏ Đức Giê-Hô-Va đi theo đường lối của Giê-rô-bô-am, thờ lạy hình tượng, chọc giận Chúa.
Ê-li được Chúa gọi để cáo trách họ, đem họ trở lại với Chúa. Chúa gọi thì Chúa nuôi, dù hoàn cảnh có thế nào!
Hạn hán thì Chúa giành riêng nước ở khe Kê-rít để ông uống, đói kém thì Chúa khiến một con chim quạ mang bánh và thịt đến nuôi ông.
Một ngày kia, nước trong khe hết…
Chúa phán với ông hãy đi đến nhà người đàn bà góa ở Sa-rép-ta và bà sẽ cung cấp thức ăn cho ông.
Lần vâng theo tiếng Chúa này khó khăn chẳng khác gì việc lần đầu phải tin rằng con quạ tham ăn lại có thể cung cấp thức ăn cho mình.
Nhưng, gạt bỏ mọi lý luận, hiểu biết, cùng sự khôn ngoan riêng, người đàn ông mạnh mẽ này vẫn quyết vâng lời Chúa hạ mình đến nhờ sự giúp đỡ của một người đàn bà mất chồng cùng khốn.
Ông gặp bà.
Ông xin bà nước uống, thứ nước đang duy trì sự sống của bà và con trai bà trong những ngày hạn hán, khô cạn này, vậy mà bà không từ chối, bà đưa nước cho ông.
Không dừng lại ở đó, ông xin tiếp bà đồ ăn. Đến lúc này thì người góa phụ không thể cầm lòng được nữa, bà chua xót, nghẹn ngào rưng rưng nước mắt:
– Tôi thề với ông, tôi chỉ còn một nắm bột, tôi lượm được hai khúc củi về để nấu nốt chỗ bột này, tôi và con trai tôi ăn xong rồi chúng tôi chết…..chồng tôi cũng đã chết, nhiều người hàng xóm quanh tôi cũng chết cả rồi, chẳng còn hi vọng gì trong cái mùa hạn hán này…
Ê-li vẫn không bỏ cuộc, ông yên ủi bà:
– Đừng sợ, bà cứ về và làm bánh đi nhưng đưa cho tôi ăn trước, sau đó hãy làm cho bà và con trai bà ăn. Hãy cứ vâng lời Chúa trước, rồi bà sẽ thấy bột sẽ không hết trong vò và dầu sẽ không thiếu trong bình đâu, bất luận hoàn cảnh xung quanh đang diễn ra thể nào.
Bà làm theo điều ông nói.
Người đàn ông vâng lời Chúa hạ mình khiêm nhu, chịu lệ thuộc vào người khác cùng người đàn bà có tấm lòng hiến dâng đã làm nên sự mầu nhiệm.
Ê-li đã chứng minh được rằng ông không phải là gánh nặng của bà nhưng là phước hạnh cho bà. Rằng nếu ông không đến yêu cầu sự giúp đỡ của bà, và nếu bà không dâng nốt nắm bột còn lại lên Chúa thì hẳn bà đã chết rồi và hẳn những người xung quanh bà đâu có cơ hội được chứng kiến một phép lạ diệu kỳ đến vậy.
Bạn thân mến! Nắm bột của bạn là gì? Tài chính, tài năng, hay những ân tứ mà Chúa ban cho bạn…
Bạn đang sử dụng nó như thế nào? Giữ nó và sống cho riêng mình để thấy nó đang hết dần hết mòn hay dâng nó lên Chúa.
Không phải Chúa thiếu và cần nó đâu nhưng Ngài muốn ban phước cho bạn, Ngài muốn nó được trở nên vượt trội bội phần, để cuộc đời bạn sẽ như mưa tuyết nhuần gội, khiến đất nở hoa và kết nụ luôn luôn.
Nguyện xin Chúa ban cho bạn một năm tràn đầy dư dật, bột sẽ không hết trong vò và dầu sẽ không thiếu trong bình.
Debbie Thủy
Bài vở cộng tác hoặc góp ý xin gửi về tintuc@hoithanh.com