Home Lời Chứng Hành Trình Truyền Giáo Của Nhóm Volunteer Hải Phòng – Kỳ 1

Hành Trình Truyền Giáo Của Nhóm Volunteer Hải Phòng – Kỳ 1

by Ban Biên Tập
30 đọc

“Tận sâu thẳm tâm hồn con, con cám ơn NGÀI – ĐỨC CHÚA TRỜI VĨ ĐẠI của chúng con”. Đây là suy nghĩ mà luôn thường trực trong tâm trí, trong tấm lòng của tôi suốt những ngày tháng ở HẢI PHÒNG cho đến khi chúng tôi đã trở về nơi xuất phát được mọi sự bình an. Tôi xin phép kể lại một số những công việc mà chúng tôi đã làm, những trải nghiệm thú vị mà chúng tôi đã có được khi chúng tôi hầu việc CHÚA tại HẢI PHÒNG. Cám ơn CHÚA vì Ngài đã ở cùng chúng tôi, Ngài đã đồng công với chúng tôi, chúc phước cho mọi công việc, mọi ước muốn của chúng tôi. Qua những công việc này, những trải nghiệm này, một lần nữa tôi chỉ biết nói rằng: “con cám ơn CHÚA về tất cả mọi điều”.

Khi bắt đầu cưu mang cho công việc CHÚA tại Hải Phòng, bước đầu thành lập nhóm Volunteer Hải Phòng, tôi cầu nguyện xin CHÚA ban cho 10 thành viên đến từ các địa phương khác nhau, với các ân tứ khác nhau nhưng có cùng sự cưu mang cho Hải Phòng, cho phong trào Sinh viên cơ đốc tại Việt Nam. Đức Chúa Trời đã đáp lời cầu xin của tôi thật lạ lùng: nếu như không tính cả tôi, CHÚA đã cho có 10 người như lòng tôi ao ước: 5 nam và 5 nữ. Hơn nữa, Ngài cho nhóm Volunteer Hải Phòng gồm có 11 thành viên: HOA, SƠN, VỸ, HUỆ, MAI, ĐỊNH, TUYẾT, KHÁNH, VIỆT, HÙNG, HUY, đến từ 6 tỉnh thành khác nhau: LÂM ĐỒNG, KHÁNH HOÀ, QUẢNG NAM, BÀ RỊA – VŨNG TÀU, HẢI PHÒNG, VĨNH LONG với các ân tứ khác nhau: đàn, hát, múa, trang trí, cầu nguyện, đức tin, nấu ăn, lãnh đạo, hoạt náo, MC, chia sẻ…đã cùng hiệp nhất với nhau để làm công việc CHÚA cách kết quả tại HẢI PHÒNG.

11 thanh vien volunteer

11 bạn trẻ tham gia trong chuyến đi truyền giáo trong tháng 8 vừa qua tại Hải Phòng

Chúng tôi di chuyển đến Hải Phòng chia làm 3 đợt. Đợt 1 vào ngày 05/08/2009 với các thành viên: Sơn, Vỹ, Huệ, và Mai. Vì  Sơn là phó đoàn nên có nhiệm vụ sắp xếp chỗ ăn ở cho cả nhóm sao cho hợp lý nhất, phân công lịch tĩnh nguyện và lịch nấu ăn cho mọi thành viên trong nhóm, phổ biến kế hoạch chung cũng như thời gian biểu sinh hoạt mỗi ngày. Đợt 2 vào ngày 08/08/2009 với 3 thành viên: Hùng, Khánh và Huy. Đợt 3 vào ngày 10/08/2009 với 4 thành viên: Hoa, Việt, Định, Tuyết. Mặc dù là trưởng nhóm nhưng tôi lại ra Hải Phòng sau một số bạn trong nhóm vài ngày để tiện sắp xếp một số công việc. Lúc đó, CHÚA đã cho có một bạn sinh viên năm hai tại Đại Học Hải Phòng tin CHÚA làm cho cả nhóm Volunteer Hải Phòng rất phấn khởi, rất hăm hở để bắt đầu công việc của mình.

Tôi đã cầu nguyện thật nhiều về phương tiện di chuyển từ thành phố Hồ Chí Minh ra Hải Phòng và từ thành phố Đà Nẵng ra Hải Phòng. Lúc đầu, tôi chỉ ao ước là sẽ đi bằng tàu lửa và về bằng tàu lửa. Sau một thời gian, tôi được cảm động để cầu nguyện rằng: nhóm sẽ đi bằng máy bay và về bằng ô tô. Tôi muốn các thành viên trong nhóm phải thật khoẻ và có một điều gì đó để khích lệ các bạn hầu cho các bạn thật tận tâm trong công việc CHÚA và làm công việc CHÚA được kết quả bởi ơn của NGÀI. Quyết định di chuyển đến Hải Phòng bằng máy bay là một sự thách thức lớn đối với tôi trong khi tài chính để chi phí cho suốt chuyến đi còn thiếu 16 triệu đồng. Lúc đó, phó đoàn – SƠN – có nói với tôi rằng: “Chị quyết định đi. Đi máy bay mắc quá, hay mình để cho các bạn đi ô tô cũng được”. Tôi trả lời Sơn rất cương quyết: “Dù thiếu tiền nhưng chị vẫn để các bạn đi máy bay. Chị muốn các bạn đến nơi là bắt tay vào làm việc chứ không phải ngủ dưỡng sức. Chị muốn các bạn được khoẻ mạnh cả về thể xác và tinh thần. Chị muốn các bạn được khích lệ và làm công việc CHÚA cách hết lòng”. Tôi giao cho SƠN công việc lo đặt vé máy bay còn tôi thì cứ tiếp tục cầu nguyện. Cám ơn CHÚA vì Ngài đã mở đường trong mọi sự để chuyến đi đến Hải Phòng được bắt đầu tốt đẹp và đúng theo kế hoạch đã đề ra: chúng tôi đi đến Hải Phòng bằng máy bay.

11 volunteeers

11 thành viên nhóm Volunteer Hải Phòng

Ngày 10/08/2009, tôi đến sân bay Cát Bi Hải Phòng lúc 17h10p, nhiệt độ tại sân bay là 33 độ C. Đã biết trước là ở Hải Phòng rất nóng nhưng tôi không thể hình dung nổi là nóng như thế nào. Trong máy bay có điều hoà nên rất mát, đến khi bước ra ngoài máy bay tôi có cảm giác mình đang bốc khói, cái nóng ngột ngạt rất lạ lùng và rất ấn tượng. Cùng đi với tôi hôm đó có Việt, Định và Tuyết. Chúng tôi đã reo lên trong sự vui mừng: “nóng quá, nóng quá…”, mặt đứa nào cũng đỏ bừng, xen lẫn sự ngạc nhiên về thời tiết ở Hải Phòng làm tôi rất mắc cười. Nước mắt ngân ngấn nhưng tôi không khóc. Tôi nói với CHÚA rằng: “Cám ơn CHÚA vì Ngài đã cho chúng con đến nơi được mọi sự bình an. Xin Chúa chúc phước cho chúng con cách đặc biệt để chúng con được kết quả cho Ngài”.

Ở Hải Phòng thì có thành phố Hải Phòng và các huyện lân cận: Kiến An, An Lão, Đồ Sơn, Kiến Thụy, Thuỷ Nguyên, Tiên Lãng…Tại thành phố Hải Phòng thì có 3 trường đại học: Đại Học Hàng Hải Hải Phòng, Đại Học Y Hải Phòng, Đại Học Dân Lập Hải Phòng. Riêng trường Đại Học Hải Phòng thì nằm ở huyện Kiến An, cách thành phố Hải Phòng 10 km. Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ làm việc ở Kiến An trước, đến ngày 20/08/2009 chúng tôi mới chuyển đến thành phố Hải Phòng để làm việc tại 3 trường đại học còn lại. Vì thế, vừa xuống khỏi sân bay là chúng tôi di chuyển thẳng đến Kiến An – Hải Phòng để làm việc tại trường Đại Học Hải Phòng. Cám ơn CHÚA vì Ngài đã sắm sẵn cho chúng tôi mọi sự. Cám ơn CHÚA vì chúng tôi được ơn trước mặt CHÚA và mọi người. Tôi đã rất ngạc nhiên về sự chu cấp đầy đủ từ Đức Chúa Trời. Nhóm của chúng tôi có 11 người, 5 nam và 6 nữ. Chúng tôi được ở trong 2 phòng, thông nhau bởi một cửa ra vào. Phòng nam ở ngoài, còn là phòng tiếp khách. Phòng nữ ở trong, còn là phòng thay đồ của cả nhóm. Mặc dù đã rất cố gắng nhưng chúng tôi không thể giữ cho phòng luôn gọn gàng vì hành lý cá nhân và đồ đạc chung của nhóm thì quá nhiều. Phòng khách thì tạm ổn còn phòng trong thì không nói ra chắc mọi người cũng hiểu nhưng chúng tôi rất tự hào về chốn riêng tư ấy, “thật đúng là đi volunteer”. Sau đó, tôi được biết rằng: anh Mạnh, trưởng ban thanh niên của Hội Thánh Tin Lành- Chi Hội Kiến An, đã nhường 2 căn phòng đó mà gia đình anh đang sống cho chúng tôi ở tạm. Biết chúng tôi chưa quen với thời tiết ở Hải Phòng, anh còn cho chúng tôi mượn 1 cái tủ lạnh nữa. Hơn nữa, bà mục sư ở Hội Thánh Kiến An đã cho chúng tôi mượn 3 cái quạt điện và đầy đủ dụng cụ nấu ăn để chúng tôi vừa có thể đảm bảo sức khoẻ và tiết kiệm chi phí cho mình. Một số con cái CHÚA ở thành phố Hải Phòng cũng giúp đỡ chúng tôi rất nhiều về mặt tinh thần. Chính những điều đó đã khích lệ chúng tôi rất nhiều. Dù không nói ra nhưng mỗi chúng tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng làm việc thật tốt để đáp lại tình cảm mà mọi người dành cho mình.

Tối 10/08/2009 là buổi tối rất đặc biệt vì nhóm được tập trung đông đủ. Hôm đó chúng tôi có 1 người khách nữa, cả thảy là 12 người. Ăn bữa cơm đầu tiên với các bạn mà tôi không sao quên được. Tất cả ngồi 1 vòng tròn thật ấm cúng. Các món ăn đã được dọn ra trông rất hấp dẫn nhưng khi xới cơm cho mọi người vừa xong thì trong nồi chỉ còn 4 chén cơm nhỏ. Tôi ngồi cười nắc nẻ. Cám ơn CHÚA là tôi có đem theo một ít bánh kẹo từ Sài Gòn nên cũng tạm cứu đói vì ở Kiến An mà mua đồ ăn sẵn thì rất khó và rất mắc. Sáng hôm sau, bà mục sư cho chúng tôi mượn thêm 1 cái nồi cơm điện nữa, to gần gấp 3 cái trước nên chúng tôi không còn lo thiếu cơm nữa. Tôi cũng sợ các bạn bị đói vì nhà luôn có khách đến ăn cơm bất chợt nên đã mua rất nhiều thức ăn nhẹ chất đầy trong tủ lạnh. Nhờ khoản này mà tôi được thăng chức “bà ngoại”.

1 truyen giang o kien an

Đêm truyền giảng của nhóm ở Hội thánh Kiến An, Hải Phòng.

Tôi là một người rất tình cảm, dễ khóc nhưng cũng hơi cứng nhắc. Có thể nói là khá bướng bỉnh, đã quyết định điều gì thì rất khó thay đổi. Mỗi ngày tôi có một niềm vui nho nhỏ khi được nhìn ngắm những người em của mình – những thành viên của nhóm Volunteer Hải Phòng – tôi gọi những người em đó là “các bạn”, một cách thân thương và trìu mến nhưng không phải các bạn đều hiểu hết tình cảm mà tôi dành cho các bạn. Mỗi sáng, chúng tôi làm 5 hoặc 6 cái thăm nhỏ, lúc thì ghi tên của những người nữ và những người nam sẽ lấy một thăm bất kì để biết được ai sẽ đi vào trường Đại Học Hải Phòng chung với mình, và ngược lại, lúc thì ghi tên người nam và người nữ sẽ bốc thăm. Tôi hay phì cười khi các bạn hỏi: “Hôm nay, nữ bốc hay nam bốc?” Sẽ có người tự trả lời là : “Nữ bốc hoặc nam bốc”, giống như một thói quen vậy. Nhờ con số rất thuận tiện: số 11 nên rất dễ để chúng tôi sắp xếp đội hình làm việc. Một ngày sẽ có 3 người ở nhà: 2 người nấu ăn và 1 người cầu nguyện. Một người nấu ăn chính sẽ phải lo chuẩn bị Kinh Thánh và các bài hát thờ phượng để cho nhóm tĩnh nguyện vào buổi sáng và buổi tối. Lịch tĩnh nguyện đã có từ trước nên các bạn cứ tuân thủ và bắt cặp với ai đó để nấu ăn chung với mình. Riêng người cầu nguyện thì ở nhà 1 buổi, buổi còn lại sẽ đổi cho người khác và đi vào trường. Mỗi sáng, nhìn các bạn thờ phượng Chúa hết lòng, học Kinh Thánh chăm chú, tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Ăn sáng xong, các bạn hăm hở chuẩn bị để đi vào trường, tôi cảm thấy rất phấn chấn. Trưa nắng, các bạn trở về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt đỏ bừng bừng, tôi cảm thấy rất hãnh diện và xen một chút xót xa, lo lắng. Tôi thầm cầu nguyện xin CHÚA cho các bạn thật khoẻ để làm công việc CHÚA thật tốt. Tối đến, một số bạn không kịp ăn tối, lại tất bật đi dạy bài Đời Sống Mới cho các bạn mới tin CHÚA, đến 8 giờ mới trở về nhà. Tôi thầm cám ơn CHÚA về tinh thần của các bạn, chính các bạn đã khích lệ tôi rất nhiều. Tôi vui mừng khi mỗi ngày các bạn nói: “Chị Hoa, hôm nay Chúa cho có 1 người tin Chúa, có 3 người tin CHÚA, có 4 người tin CHÚA”. “Chị Hoa, hôm nay em đã có 1 bạn tin CHÚA”. “Chị Hoa ơi! Cầu nguyện cho em, hôm nay em và bạn em sẽ bắt đầu học bài Đời Sống Mới”. “Chị Hoa, mình đã có bao nhiêu người tin CHÚA rồi? Mục tiêu của mình là bao nhiêu người tin CHÚA…” Mỗi lần như vậy, tôi đều nói: “Cám ơn CHÚA, chúc mừng em, cố gắng hơn nữa nha, mình mới có … người tin CHÚA thôi, mục tiêu là 70 người luôn đó”.

Cám ơn Chúa vì Ngài đã ở cùng chúng tôi trong mọi sự. Chúng tôi đã gặp khó khăn rất nhiều vì thời tiết quá nóng. Từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều là rất oi bức và ngột ngạt. Ngủ trưa cũng mệt chứ chưa nói đến việc đi ra ngoài đường. Chúng tôi cầu nguyện xin CHÚA cho trời mưa, hôm sau Ngài cho trời mưa. Chúng tôi cầu nguyện xin Chúa cho trời râm mát, hôm sau và liên tục mấy ngày liền, trời râm mát. Trời râm mát đến nỗi chúng tôi phơi đồ không thể khô, chúng tôi bèn cầu nguyện xin CHÚA cho trời nắng để mau khô đồ, Ngài bèn cho trời nắng. Sau đó, chúng tôi lại cầu nguyện xin CHÚA cho trời râm mát, dễ chịu và có thể khô quần áo, Ngài ban cho y lời cầu nguyện. Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên về sự nhậm lời của Đức Chúa trời và lớn tiếng ngợi khen CHÚA, tạ ơn Ngài.

2 truyen giang o do son

Buổi truyền giảng của nhóm các bạn trẻ ở Hội thánh Đồ Sơn, Hải Phòng

Có những lúc công việc CHÚA thuận lợi: làm chứng có nhiều người tin CHÚA, mời dự truyền giảng có nhiều người nhận lời, các bạn rất vui mừng. Nhưng cũng có những lúc các bạn bị người ta từ chối, người ta khước từ, người ta xua đuổi, người ta không muốn nghe về CHÚA và cũng không muốn nói chuyện, không muốn gặp gỡ các bạn. Lòng các bạn trở nên nặng nề và buồn thảm. Có bạn còn nói với CHÚA rằng: “Nếu CHÚA không cho con có người tin CHÚA thì con sẽ đi về, không đi Volunteer nữa”. Cám ơn CHÚA vì NGÀI đã yên ủi bạn đó và ban cho bạn đó có 3 người tin CHÚA để bạn có sức mới tiếp tục công việc của mình. Những lúc như vậy, tôi chỉ biết nói rằng: “các bạn hãy cố gắng lên. Người ta từ chối CHÚA chứ không phải từ chối các bạn đâu. Chúa sẽ vùa giúp chúng ta trong mọi sự”. Có những ngày chúng tôi cảm thấy rất mệt mỏi, rất buồn ngủ. Sáng hôm đó, chúng tôi đi vào trường nhưng không có kết quả. Ai cũng cảm thấy buồn và thấy thiếu thiếu cái gì đó. Chiều hôm ấy, chúng tôi quyết định ở nhà thờ phượng CHÚA và cầu nguyện. Ngày hôm sau, CHÚA đã ban phước cho chúng tôi rất dư dật: có nhiều người tin CHÚA và nhiều bạn mới đến nhà chơi. Có những ngày trời mưa tầm tã, chúng tôi không thể vào trường được. Tĩnh nguyện xong, ăn sáng xong, các bạn đi đến các phòng trọ – gần khu trọ của chúng tôi – để làm chứng về Chúa Giêxu cho các bạn sinh viên. Cám ơn CHÚA vì đã có 2 bạn sinh viên tin CHÚA tại phòng trọ của chính mình. Từ 2 bạn sinh viên đó, chúng tôi đã làm chứng cho nhiều bạn sinh viên khác – là bạn của 2 bạn sinh viên đó. Nhờ đó, việc vào trường làm chứng  của chúng tôi cũng trở nên dễ dàng hơn, thuận lợi hơn do có nhiều mối quan hệ mới hơn. Cám ơn CHÚA vì chương trình của NGÀI là tốt lành. Tôi rất ấn tượng với Đạt và Nhật, mặc dù mới tin CHÚA nhưng đáp ứng rất tốt. Em rất vui thích trong việc học Lời Chúa trong cuốn “Đời Sống Mới”. Em tham gia tĩnh nguyện chung với chúng tôi và cùng đi làm chứng chung với chúng tôi nữa. Các chương trình của chúng tôi: từ thiện, picnic… luôn được các em ủng hộ và tham gia tích cực. Hơn thế nữa, em còn đưa các bạn của mình đến gặp chúng tôi để chúng tôi làm chứng cho họ. Hầu hết các bạn mà Đạt và Nhật đưa đến gặp chúng tôi đều đã tin CHÚA.

Mỗi ngày, chúng tôi đều đi vào trường để làm chứng và mời dự truyền giảng. Trưa về, chúng tôi tranh thủ nghỉ ngơi và tiếp khách. Khách là những người bạn sinh viên mà chúng tôi vừa mới làm chứng, có đáp ứng tốt nên chúng tôi mời đến nhà ăn cơm. Khách là những bạn sinh viên vừa mới tin CHÚA, được chúng tôi mời về nhà ăn cơm để tạo tình thân. Khách là những bạn sinh viên đang được chúng tôi chăm sóc, dạy bài Đời Sống Mới, được chúng tôi mời về nhà ăn cơm, mời về nhà chơi để khích lệ các bạn. Khách là những con cái CHÚA tại Kiến An – Hải Phòng đến thăm chúng tôi và khích lệ chúng tôi trong công việc CHÚA tại Hải Phòng. Tiếp khách rất mệt nhưng mà rất vui. Đầu bếp cũng vất vả hơn vì phải nấu cơm cho nhiều người ăn mà hầu như  ít được báo trước. Chi phí ăn uống cũng nhiều hơn nhưng tôi cứ khích lệ các bạn: “không sao đâu, Chúa sẽ cho mình cái khác”.  Cái khó cho chúng tôi đó là quản lí thời gian vào buổi tối. Theo kế hoạch, đúng 10 giờ đêm, chúng tôi phải xong hết mọi việc để tĩnh nguyện và đi ngủ lúc 11 giờ. Khách thường về hết lúc 10 giờ 30 nên ngày nào chúng tôi cũng bị “cháy giờ”. Dọn dẹp nhà cửa xong, gần 11 giờ chúng tôi mới có thể tĩnh nguyện. Tĩnh nguyện xong lại tiếp tục bàn chương trình cho truyền giảng, thăm viếng chăm sóc, từ  thiện, picnic,…Hầu như đêm nào chúng tôi cũng đi ngủ sau 12 giờ. Tôi vẫn còn nhớ câu hỏi của các bạn mỗi khi giờ tĩnh nguyện kết thúc: “Chị Hoa ơi! Mai được ngủ đến mấy giờ?” Theo lịch thì 6 giờ các bạn phải dậy rồi. Nhưng tuỳ vào tình hình sức khoẻ của các bạn cũng như thời tiết ở Hải Phòng nên tôi để các bạn thức dậy vào các giờ khác nhau, linh hoạt theo mỗi ngày: 6 giờ, 6 giờ 15, 6 giờ 30, 6 giờ 40…Có lẽ do tôi hơi cưng chiều các bạn nên các bạn không chịu để đồng hồ báo thức mà chờ tôi kêu dậy. Có bạn đã dậy rồi nhưng chờ tôi gọi đến tên mình mới chịu dậy với lời bào chữa: “em dậy rồi nhưng em nằm chờ chị Hoa kêu em dậy”. Sáng nào tôi cũng ca một bài ca: “Huệ ơi, Mai ơi, Khánh ơi, Tuyết ơi, Định ơi dậy đi các em. Sơn ơi, Vỹ ơi, Việt ơi, Hùng ơi, Dzìn ơi dậy đi sáng rồi”. Tôi vừa bực mình khi các bạn còn ngái ngủ vừa thấy mắc cười vì các bạn thật dễ thương, thật trẻ con quá.

Tối 13/08/2009, chúng tôi tổng dợt chương trình chung với ban thanh niên của Hội Thánh Tin Lành – Chi Hội Kiến An để chuẩn bị cho buổi truyền giảng sắp tới. Hội Thánh Kiến An đã làm chúng tôi rất bất ngờ khi mời chúng tôi ăn tối tại nhà thờ, trước giờ tổng dợt. Chúng tôi rất cảm động và rất vinh dự khi được thết đãi món lẩu hải sản, được chuẩn bị rất chu đáo,  ăn kèm với bánh đa theo đúng phong cách Bắc. Chúng tôi cám ơn CHÚA vì chúng tôi được yêu mến, được bổ sức lại và được tạo mọi điều kiện thuận lợi để tổ chức buổi truyền giảng được tốt nhất. Sự khích lệ của Hội Thánh giúp chúng tôi tập dợt chương trình nghiêm túc hơn, cầu nguyện nhiều hơn, nhiệt tình hơn trong việc làm chứng và mời thân hữu. Chúng tôi in thiệp mời để mời các bạn sinh viên đến dự truyền giảng với nội dung: “Họp mặt – giao lưu nhóm sinh viên Sài Gòn với chủ đề: HÀNH TRÌNH”, kết hợp làm chứng cá nhân và tặng truyền đạo đơn. Địa bàn được mở rộng hơn. Không chỉ trong trường Đại Học Hải Phòng, chúng tôi còn ra công viên, hồ Hạnh Phúc – nơi các bạn trẻ hay tụ tập – để mời họ dự truyền giảng. Thanh niên Kiến An cũng kết hợp mời thân hữu. Công việc rất bận rộn, ai cũng thấm mệt nhưng rất vui vẻ, tràn đầy hi vọng. Cám ơn CHÚA vì sự khích lệ của Ngài thật kịp lúc và rất có ý nghĩa đối với chúng tôi, giúp chúng tôi làm việc hiệu quả hơn.

Tối 15/08/2009 chúng tôi tổ chức truyền giảng. Cách sinh hoạt của người miền Bắc cũng làm chúng tôi hơi bất ngờ. Thiệp mời ghi 19h30 chương trình bắt đầu nhưng đã đến giờ rồi mà chưa có thân hữu nào đến cả. Lúc đó, chúng tôi cũng hơi sốt ruột. Chúng tôi đã đứng thành một vòng tròn và cầu nguyện với CHÚA, xin Chúa cảm động lòng thân hữu để họ đến dự truyền giảng được đông đủ. Chúng tôi ao ước có 150 thân hữu tham dự và đạt được mục tiêu: 20 người tin nhận CHÚA trong buổi truyền giảng đầu tiên. Ông mục sư  Lê Văn Sản trấn an chúng tôi: “Đừng lo, ở đây 8 giờ họ mới đến. Dân ở đây làm việc trễ lắm”. Đúng như lời ông mục sư nói, lác đác đã có một vài người đến, sau đó đông dần lên. Cám ơn CHÚA vì NGÀI đã cho thân hữu đến khá đông, khoảng hơn 80 người. Chương trình bắt đầu rất tốt, rất vui nhộn, rất ấn tượng. Thân hữu theo dõi chương trình rất chăm chú. Nhiều người khen là rất hay. Có người còn khen là cực hay (có lẽ lần đầu tiên họ được dự một chương trình như vậy nên không có gì để so sánh). Chúng tôi cũng vui theo từng nụ cười, từng tràng vỗ tay mà thân hữu dành cho từng tiết mục. Sau lời kêu gọi của mục sư: có 10 thân hữu bằng lòng tin nhận CHÚA. Kiểm phiếu ý kiến, tôi thấy có thêm 6 người bằng lòng tin nhận Chúa. Một lúc sau đó, có thêm 3 người bằng lòng cầu nguyện tin nhận CHÚA. Cuối cùng, có thêm1 người đã cầu nguyện tin nhận CHÚA. Con số cuối cùng là con số 20: đạt mục tiêu đề ra: 20 người tin nhận CHÚA. Niềm vui của chúng tôi vỡ oà ra. Tôi muốn khóc thật nhiều vì quá hạnh phúc. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình lại vui như vậy. Tôi có cảm giác CHÚA đang đền bù cho mình suốt những ngày vừa qua. Tôi nhớ lại hình ảnh của mình 3 năm về trước: bắt đầu chỉ là một mong muốn nhỏ nhoi nhưng Ngài đã làm lớn mạnh và vượt trội hơn những gì mà tôi đã mong đợi. Vậy là sẽ không còn những ngày tháng lo lắng, cầu nguyện và chờ đợi. Sẽ không còn cảm giác mất phương hướng vì bị lạc đường giữa đêm tối, giữa trời mưa để đi lo công việc CHÚA. Sẽ không còn cảm giác bị từ chối khi kêu gọi các bạn tham gia nhóm Volunteer Hải Phòng. Sẽ không còn phải lo vấn đề tiền trạm. Sẽ không còn lo sợ không có tiền để đi Hải Phòng. Sẽ không còn phải cố gắng tự an ủi mình, không phải khóc 1 mình khi có những sự thay đổi ngoài mong muốn. Sẽ không còn cô đơn khi phải chữa bệnh một mình (trước khi đi Hải Phòng tôi bị bệnh liên tục, kéo dài hơn 2 tháng nên tôi rất gầy yếu. Cám ơn Chúa vì Ngài đã chữa lành cho tôi). Sẽ không còn cảm thấy nặng nề và nghi ngờ: liệu CHÚA có muốn mình đi Hải Phòng hay không? Tất cả đã qua rồi, Chúa đã đáp lời rồi. Chúng tôi đứng gần bên nhau và tôi nghe các bạn nói: “Chị Hoa ơi! Em vui quá. Chưa bao giờ em vui như vậy vì em thấy mình ích lợi cho CHÚA”. Đây là câu nói khiến tôi không thể nào quên. Tôi thầm cám ơn CHÚA vì Ngài đã vui lòng sử dụng chúng tôi – những con người nhỏ bé để làm ích lợi công việc của nhà Ngài.

Còn tiếp…

Kỳ 2: Volunteer Hải Phòng – Giấc Mơ Tiếp Tục Giấc Mơ

Trưởng nhóm Volunteer Hải Phòng

Trần Thị Thanh Hoa

Ảnh: Hoàng Việt

Tin tức, bài vở và mọi góp ý, cộng tác xin quí vị gửi đến tintuc@hoithanh.com

Bình Luận:

You may also like