Home Tin tức Bác Sĩ Lý Văn Lượng – Một Cơ Đốc Nhân Tại Vũ Hán – Người Anh Hùng Đã Nói Lên Sự Thật

Bác Sĩ Lý Văn Lượng – Một Cơ Đốc Nhân Tại Vũ Hán – Người Anh Hùng Đã Nói Lên Sự Thật

by Sưu Tầm
30 đọc

Trên khắp Trung Quốc, mọi người đang nói về bác sĩ Lý Văn Lượng. Ông là bác sĩ đã phát hiện ra vi-rút Cô-rô-na. Vào lúc 2 giờ 58 phút sáng ngày 7/2/2020, ông đã được cất lên về với Chúa ở trên thiên đàng.

Tháng 12 năm ngoái, ông đã bị câu lưu với tội danh “lan truyền tin đồn” về một vi-rút giống dạng bệnh viêm phổi. Sáng nay, chúng tôi mới biết ông ấy là một người anh em Cơ đốc. Lòng của chúng tôi vô cùng xúc động trước sự hy sinh của ông ấy để cảnh báo về vi-rút bất chấp những rủi ro mà ông ấy phải đối mặt, đặc biệt là danh tiếng và sức khỏe của chính mình.

Ông đã tiếp tục chăm sóc bệnh nhân cho đến lúc bị nhiễm bệnh. Thật là một di sản để lại cho những con người bị tổn thương trong thời kỳ khủng hoảng giống như Cứu Chúa Giê-xu.

Ông đã chọn để là một hình mẫu về Ê-ma-nu-ên, “Đức Chúa Trời ở cùng chúng ta”, đối với người dân Vũ Hán.

Bạn có thể nào tưởng tượng niềm vui mà ông ấy cảm nhận được khi đi vào cõi vĩnh hằng và nghe những lời: “Hỡi đầy tớ ngay lành trung tín kia, được lắm” (Ma-thi-ơ 25:21a)?

Vì vậy hôm nay, hãy cầu nguyện cho gia đình của ông ấy, đặc biệt là người vợ đang mang thai 8 tháng đứa con thứ hai. Nguyện xin Chúa bảo vệ họ cách diệu kỳ và ban cho họ ân điển, sự bình an, sự mạnh khỏe và sự yên ủi trong lúc này.

Đây là một bài thơ mà một người khác đã diễn tả như chính Bác sĩ Lý Văn Lượng bày tỏ nỗi nhớ gia đình mình, tình yêu của ông ấy dành cho Vũ Hán:

我不想當英雄。

我還有爹娘,

還有孩子,

還有懷孕臨產的妻,

還有許多的病人在病房。

盡管正直換不來善良,

盡管䢛途迷茫,

可還是要繼續進行,

誰讓我選擇了這國這家,

多少委屈,

等打完這仗,

垂淚如雨仰天遠望。

Tôi không muốn trở thành anh hùng.

Tôi vẫn còn có cha và mẹ

Và các con thơ

Người vợ đang mang thai sắp sinh,

Và nhiều bệnh nhân trong phòng khám.

Mặc dù sự trung thực không được tưởng thưởng,

Mặc dù con đường đã đến ngõ cụt,

Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục.

Ai bắt tôi chọn đất nước này, và gia đình này,

Biết bao nhiêu đau khổ,

Khi trận chiến này kết thúc,

Tôi sẽ nhìn lên trời mà lệ rơi như mưa.

我不想當英雄。

只是做為醫生,

我不能眼看著這不明的病毒,

傷害著我的同行。

還有那多無辜的人們,

他們盡管已奄奄一息,

可眼睛裏總望著我,

帶著生命的希望。

Tôi không muốn trở thành anh hùng.

Tôi chỉ là một bác sĩ,

Tôi không thể đứng nhìn những vi-rút này

Làm tổn thương đồng nghiệp của tôi

Và rất nhiều người vô tội,

Mặc dù họ sắp chết,

Nhưng luôn luôn nhìn vào mắt tôi,

Với niềm hy vọng được sống.

誰成想我競死了!

我的靈魂分明在天上,

望著那張白色的病床,

床上分明是我的軀體,

軀體上還是那熟悉的臉龐。

我的父親母親在哪?

還有我親愛的妻子,

那當年我苦苦追求的姑娘。

Ai có thể nhận ra rằng mình sắp chết?

Linh hồn tôi ở trên thiên đàng,

Nhìn xuống chiếc giường trắng,

Với cơ thể của tôi nằm trên đó,

Và khuôn mặt quen thuộc.

Cha mẹ tôi ở đâu?

Và người vợ yêu dấu của tôi nữa,

Người mà tôi đã từng có một thời ráo riết theo đuổi

天上有一道光!

那光的盡頭是人們時常說起的天堂。

我寧願不去哪裏,

我寧願回到武漢我的家鄉。

那裏有我新買的房子,

每月還要還貸的賬。

我怎能舍得,

我怎能舍得!

沒有兒子的爹娘,

該有多麽悲傷;

沒有了丈夫的寶貝,

該如何面對這未來的滄桑

Có một ánh sáng ở trên trời!

Và ở cuối sự sáng đó là thiên đường mà mọi người thường nói đến.

Nhưng tôi không muốn đến đó.

Tôi muốn trở về quê hương của tôi ở Vũ Hán.

Tôi có ngôi nhà mới mua ở đó,

Mà tôi vẫn đang phải trả tiền vay mỗi tháng.

Làm thế nào tôi có thể sẵn sàng được

Làm thế nào tôi có thể sẵn sàng được

Khi đứa con duy nhất của cha mẹ tôi không còn

Thật là buồn biết bao?

Và người vợ yêu dấu không có chồng bên cạnh,

Làm thế nào để đối mặt với những thăng trầm trong tương lai

我分明死了。

我看見他們把我的軀殼,

裝進一個袋子。

在袋子的近傍

有許多死去的同胞,

象我一樣,

在黎明時分,

被推進火的爐堂。

Tôi đã ra đi rồi.

Tôi thấy họ lấy cơ thể của tôi,

Đặt nó vào một cái túi,

Ở đó có nhiều đồng bào.

Cũng ra đi giống như tôi,

Bị đẩy vào lửa trong lò thiêu

Lúc bình minh.

再見了,難舍的親人。

永別了,武漢我的故鄉。

但願你們在災難過後,

還記得曾經有人,

努力地讓你們盡早知道真相。

但願你們在災難過後,

學會正直,

不再讓善良的人們,

遭受著無盡的恐懼,

和無奈的悲傷。

Xin tạm biệt những người tôi yêu mến.

Xin chia tay Vũ Hán, quê hương tôi.

Tôi hy vọng rằng sau cơn thảm họa,

Có ai đó sẽ một lần nhớ đến,

Có người đã cố gắng cho họ biết sự thật càng sớm càng tốt

Cố gắng cho bạn biết sự thật càng sớm càng tốt.

Tôi hy vọng rằng sau cơn thảm họa,

Người ta học được đứng thẳng,

Không còn để những người tử tế,

Phải chịu đau khổ vô tận,

Và nỗi buồn bất lực.

+++++++

“那美好的仗我已經打完了,

應行的路我已行盡了,

當守的道我守住了。

從此以後,

有公義的冠冕為我留存。”

《聖經》提摩太後書4.7

Tôi đã đánh trận tốt lành,

Tôi đã xong sự chạy,

Tôi đã giữ được đức tin.

Hiện nay mão triều thiên của sự công bình đã để dành cho tôi.” (II Ti-mô-thê 4:7-8a)

Theo Trang Whatsapp Cơ Đốc Nhân Trung Quốc

Bài vở cộng tác hoặc góp ý xin gửi về tintuc@hoithanh.com

Bình Luận:

You may also like