Quê hương tôi miền Bắc làng quan họ
thơ
Nắng bâng khuâng với hy vọng bao điều
Niềm cảm xúc Chúa tình yêu giáng hạ
Con đi giữa mùa xuân màu nắng lạ
Chuông giáo đường từng tiếng mãi ngân xa
Một mùa xuân với muôn vạn loài hoa
Ngàn cánh bướm ru tình ca trong gió
Ngài chợt đến khi lòng con bỏ ngỏ
Biến khô cằn thành đồng cỏ xanh trong
Hạ – Thu – Đông xoay vòng theo năm tháng
Miên viễn Xuân sung mãn ở trong Ngài
Cảm Tạ Chúa Đấng nắm giữ tương lai!
Mùa xuân gọi con yêu Ngài tha thiết…!
Nhưng Chúa ôi trần gian đang ly biệt
Xuân trong xuân mà không thấy Chúa xuân
Vì nhân thế đang trầm luân bể tội
Bỏ con Trời đã đền tội cứu ta…
Vẫn ngoài kia dập dìu tà áo mới
Khói hương trầm vời vợi đón xuân lai
Pháo vẫn nổ sao tiếng lòng se lại?
Vì Chúa xuân đâu đóng trại quanh mình
Con nguyện cầu với Cứu Chúa Thánh Linh
Mùa xuân đến ban chúng sinh hạnh phúc.
Nói sao hết biết bao điều thúc giục
Đưa linh hồn về đầu phục Chúa xuân
Đời còn dài gian truân còn nặng gánh
Lòng hỏi lòng có phước hạnh nào hơn..?
Ngày xuân ơi trỗi dậy với cung đờn
Vì nhân thế đang trong cơn tuyệt vọng
Bài ca thánh năm xưa bừng sống động
Rồi ngân theo âm hưởng mấy lời ca:
“Ngày vui hơn hết – ngày tôi tin Chúa
Tôn Giêxu Christ là Cứu Chúa mình
Ngày vui vẻ, ngày sung sướng
Khi Chúa cứu tôi sạch sẽ mọi đường”.
XUÂN HỒ
HỘI THÁNH BÁP TÍT QUẢNG NAM
Xuân 2013
Bài vở cộng tác và góp ý xin gởi về tintuc@hoithanh.com
Chúa bỏ ngai vàng, đến thế gian
Mùa đông năm ấy, chốn cơ hàn
Sinh nơi máng cỏ, rét tim gan
Chúa đến tìm con, tiếng dịu dàng
Ta yêu con lắm, quản gian nan
Ta đến tìm con, con có biết
Gục đầu thổn thức, con nguyện cầu
Đời con không Chúa, biết về đâu?
Cảm tạ tình yêu, Chúa nhiệm màu
Xuống đời đen tối, treo thân báu
Huyết đỗ tuông tràn, cứu tha nhân
Dâng trọn đời con, con dâng Chúa
Lòng này muôn thuở, Chúa là vua
GIÁNG SINH: 2012
HỘI THÁNH BAP- TÍT, QUẢNG NAM
Bài vở cộng tác và góp ý xin gởi về tintuc@hoithanh.com
Xuân đã đến tâm hồn sao ấm lạ
Hạnh phúc tràn trề lan tỏa quanh ta
Nắm tay nhau lần giở Thánh ca
Chúc tụng Chúa nghe lòng viên mãn quá.
Xuân đã đến khắp mọi đường mọi ngả
Bao ưu tư, phiền muộn sẽ cuốn xa
Nếu lòng mình ước nguyện thiết tha
Tôn thờ Chúa mà không hề mặc cả.
Xuân đã đến, xuân đã về rộn rã
Nầy bạn ơi cùng khám phá phước lành
Trong Kinh Thánh, lời Cha từ ái
Để phước thiêng trải suốt tháng năm dài.
Bình Tú Ngọc ( Quảng Nam, VN)
Xuân Ngợi Ca
Xuân đã đến cả đất trời đổi mới
Muôn hoa tươi khoe sắc một màu Xuân
Lòng rộn rã mừng vui đến vô ngần
Cảm tạ Chúa, Đấng yêu thương diệu vợi.
Cứ mỗi lần lòng ta nghe Xuân tới
Thấy đông qua, mưa đã dứt hết rồi
Tiếng chim ca lảnh lót khắp nơi nơi
Miệng thầm hát khúc tình ca khen ngợi. (1)
Ôi Cứu Chúa lòng con vui phơi phới
Được thờ Ngài, thật phước hạnh quá thay
Sông, núi, cỏ cây, hoa lá Chúa bày
Tuyệt vời quá, không lời nào mô tả.
Xuân đã đến đem bao điều mới lạ
Chúa cho ta thêm một tuổi với đời
Thời gian trôi mau, ôi lạy Chúa Trời
Ban khôn ngoan đếm từng ngày kết quả (2)
Xuân đã đến, tình yêu Ngài lan tỏa
Trong thiên nhiên, vạn vật khắp nơi nơi
Biết bao người còn sống cảnh chơi vơi
Cần cứu giúp khỏi khổ đau, tan rã.
Xuân đã đến, Xuân đã về mọi ngả
Nguyện Chúa Xuân ban phước suốt năm dài
Nguyện Chúa Xuân dẫn dắt cả tương lai
Để lòng ta sống cho Ngài vui thỏa.
– Nguyễn – Đình – Bùi – Thị –
( Quảng Nam, Việt Nam)
(1): Theo ý Nhã-ca 2: 11-12.
(2): Theo ý Thi-thiên 90: 12.
Nối lời ngợi Chúa
Muôn nghìn mai sau
Xin làm cánh én bay cao
Báo Tin Mừng đến
Đồng bào quê hương
Xin làm trăng sáng ngàn phương
Soi hoàng hôn
Giữa đêm trường mênh mông …
Phúc-âm
vang vọng biển Đông
Trường Sơn vui hát
Cửu Long đón mừng!
Ơn Cha
Cõng biển lên rừng
Nung từng hạt muối
Ngọt lừng môi con
Ơn Người
Lội suối trèo non
Đem “Tình Thương”
Sưỡi ấm linh hồn ăn năn…
Nguyện cầu
Ơn Chúa toàn năng
Mở đường Cứu chuộc
Quê hương khổ cùng!
Đêm Đông
Gía buốt lạnh lùng
Có vì sao chiếu
Mông lung giữa trời
Tuyết tan
Đón Chúa vào đời
Ánh bình minh
Ấm.
Chân trời
Mùa Xuân.
Noel 2010
Nguyễn Bính sinh năm 1918, tên đầy đủ của ông là Nguyễn Trọng Bính, quê ở Thôn Thiện Vịnh, Xã Cộng Hòa, Huyện Vụ Bản, Tỉnh Hà Nam. Ông tạ thế ngày 20. 1. 1966.
Có thể nói, thi sĩ là một người yêu thích hoa, đặc biệt là các loài hoa của làng quê, miền quê Việt Nam. Trong thơ ông, hoa chiếm một vị trí khá trang trọng. Hoa làm cho thơ ông đẹp thêm lên rất nhiều, đầy hương vị thêm lên rất nhiều. Mùa Xuân là mùa của hoa khoe sắc thắm khắp nơi nơi, làm đẹp muôn người, muôn nhà. Nhân dịp mùa Xuân mới về, chúng ta cùng bước vào vườn hoa của Thi sĩ Nguyễn Bính-một nhà thơ của chân quê, tình quê, hồn quê và cũng là nhà thơ của hoa nữa để thưởng thức cái đẹp đẽ, cái thơm tho của các loài hoa trong thơ ông.
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.
(Mưa Xuân).
Hoa xoan là hoa của miền quê, của đồng quê, nhất là làng quê miền Bắc của Thi sĩ. Hoa xoan trắng đẹp một cách gần gũi với người dân quê, thanh bạch giống như tấm lòng của họ.
Nơi này chán vạn hoa tươi
Để yên tôi hái đừng mời tôi lên
Một đi làm nở hoa sen
Một cười làm rụng hàng nghìn hoa mai
Hương thơm như thể hoa nhài
Những môi tô đậm làm phai hoa đào
Nõn nà như thể hoa cau
Thân hình yểu điệu ra màu hoa lan.
(Lòng yêu đương).
Như cả một rừng hoa được nhà thơ đem trồng trong vườn yêu đương của mình để cho tình yêu được thăng hoa. Nào là hoa sen, hoa mai, hoa nhài, rồi hoa đào, hoa cau, hoa lan đều có đủ, đẹp ơi là đẹp!
Anh trồng cả thảy hai vườn cải
Tháng chạp hoa non nở cánh vàng
Lũ bướm láng giềng đang khát nhụy
Mách cùng gió sớm rủ rê sang.
(Hết bướm vàng)
Hoa cải đang e ấp nở dưới trời Xuân ấm áp, cộng với bướm vàng đang say sưa hút nhụy hoa làm vàng rực cả khu vườn của thi sĩ. Đáng yêu làm sao!
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.
(Chân quê)
Hoa chanh, một loài hoa rất gần gũi với những người ở thôn quê, làng quê. Hoa chanh đơn sơ, mộc mạc như người dân quê mộc mạc, đơn sơ, nhưng đó là “hương đồng, gió nội”, đó là “hồn quê” đấy, nhớ giữ gìn, chứ đừng để bay mất đi thì không còn biết “ăn làm sao, nói làm sao” được nữa với bà con làng xóm thân yêu.
Hồn anh như hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo em.
(Hoa cỏ may)
Không gì bình dị hơn hoa cỏ may, ấy vậy mà thi sĩ vẫn lưu tâm đến, vì nó chính là … hồn anh, hồn của mọi người làng quê. Hoa cỏ may gần gụi với người dân quê biết bao, quấn quýt với người dân quê biết bao!
Thong thả dân gian nghỉ việc đồng
Lúa thì con gái mượt như nhung
Đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng
Ngào ngạt hương bay, bướm vẽ vòng.
(Xuân về).
Hoa bưởi, hoa cam, toàn là những loài hoa thân thương, quen thuộc của miền quê Việt Nam. Thiếu những loài hoa nầy, người làng quê như thiếu … làng quê vậy.
Chòm hoa râm bụt bên bờ giếng
Nở đỏ như muôn mảnh lụa điều
Tôi dối lòng tôi nên chẳng dám
Nhận là mình đã bắt đầu yêu.
(Nhặt nắng)
Ở miền quê Việt Nam, hầu như nhà nào cũng có trồng hoa dâm bụt để cho nhà được mát mẻ và thêm đẹp đẽ. Hoa dâm bụt có màu đỏ không kiêu sa nhưng đằm thắm, mặn mà như những cô thôn nữ mặn mà, đằm thắm vậy. Những chàng trai, cô gái miền quê thường hay tỏ tình qua những hàng dâm bụt, chàng thi sĩ ở đây cũng vậy, yêu cô thôn nữ bên thôn Đông, nhưng còn thẹn thùng, e ngại không dám “nhận mình là đã bắt đầu yêu”. Ôi, thế mới lạ cơ chứ!
Lòng anh như hoa hướng dương
Trăm nghìn đổ lại một phương mặt trời
Lòng em như cái con thoi
Thay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành.
(Em với anh).
Hoa hướng dương là một loài hoa được nhắc tới như là một loài hoa cao thượng, trong sáng, vì khi nở nó luôn hướng về phía mặt trời để đón lấy ánh sáng và nhờ đó mà hoa thêm rạng ngời, vàng óng rất đẹp. Tấm lòng của thi sĩ giống như hoa hướng dương, luôn hướng đến điều tốt lành, trong sáng, luôn dành cho tình yêu, cho người mình yêu những gì trong sáng, đẹp đẽ nhất.
Nhà gianh thì sẵn đấy
Vợ xấu có làm sao
Cuốc kêu dài bãi sậy
Hoa súng nở đầy ao.
(Thanh đạm)
Không có gì chân chất, bình dị hơn hoa súng. Hoa sung nở trong ao, trong đầm, thơm một cách mộc mạc, dễ chịu và gần gũi vô cùng với người dân quê. Phải chăng đó cũng chính là tâm hồn chân quê của chính thi sĩ?
Vườn nhà tết đến hoa còn nở
Chị gởi cho em một cánh hồng
Tha hương chả gặp người tri kỷ
Một cánh hoa tươi đỡ lạnh lòng.
(Xuân tha hương)
Tết đến, thi sĩ không về nhà ăn tết được, ở nơi tha hương, thi sĩ nhớ về quê nhà, nhớ đến vườn hoa Tết của gia đình, và mong được một cánh hồng từ nhà gởi đến làm quà tết để được ấm lòng khi phiêu bạc phương xa. Thật cảm động làm sao trước nỗi lòng của một thi sĩ tha hương!
Mùa thu hoa cúc lại tàn
Thuyền ai buộc mãi bên làn cây cong!
Người về để lạnh phòng không
Thu rơi từng cánh cho lòng nhớ thương.
(Thu rơi từng cánh).
Nói đến mùa Thu là nói đến hoa cúc, hay nói cách khác, thiếu hoa cúc thì không thể gọi là mùa Thu. Mùa Thu cũng là mùa của hoài niệm, mùa của nỗi nhớ niềm thương. Lòng chàng thi sĩ như đong đầy nhớ thương khi mùa Thu về trong cô liêu.
Lữ hành bắt gặp quán cơm
Bầy ong bắt gặp mùi thơm hoa rừng
Đèo cao cho suối ngập ngừng
Nắng thoai thoải nắng chiều lưng lửng chiều.
(Đường rừng chiều).
Hầu như văn nhân thi sĩ nào cũng đều được Trời phú cho một tâm hồn giàu cảm xúc, một tấm lòng ưa khám phá, tìm kiếm. Nguyễn Bính thi sĩ cũng vậy, ông cũng ưa làm lữ khách để đi đây, đi đó khám phá, kiếm tìm những điều mới mẽ cho mình, cho thơ ca của mình. Một lần đi trong con đường rừng chiều, thi sĩ thỏa thích với mùi thơm của hoa rừng lan tỏa trong không gian. Thật thú vị cho đời của một thi nhân!
Nhà tôi có một vườn dâu
Có giàn đỗ ván có ao cấy cần
Hoa đỗ ván nỡ mùa xuân
Lứa dâu tháng tháng, lứa cần năm năm.
(Nhà tôi).
Đỗ ván là một loại cây mình dây, hầu như ở thôn quê nhà nào cũng có trồng đỗ ván để có thêm nguồn thực phẩm trong gia đình. Mỗi khi nhìn thấy đỗ ván nở hoa là ta biết mùa xuân đang cận kề, mùa xuân đà hiển hiện cho ta cho người rồi.
Cùng quen thuộc với hoa đỗ ván, thiên lý cũng là loài hoa được nhiều người dân quê ưu ái trồng trong vườn nhà mình, cũng để có thêm món ăn ngon cho gia đình. Hoa thiên lý thơm một cách thoang thoảng, nhưng ấn tượng lắm, khó quên lắm, chứ đừng có xem thường:
Thăm thẳm trời xanh lộng đáy hồ
Mùi hoa thiên lý thoảng chiều thu
Con cò bay lả trong câu hát
Giấc trẻ say dài nhịp võng ru.
(Chiều thu)…
Có lẽ còn một vài loài hoa nữa trong thơ Nguyễn Bính thi sĩ mà trong bài viết nầy chưa đề cập đến đầy đủ được, nhưng chỉ ngần ấy loài hoa đó thôi, cũng đủ cho ta thấy những vần thơ thi sĩ dành cho hoa cũng không phải là ít. Khá nhiều loài hoa xuất hiện trong thơ của Nguyễn Bính, và phần lớn trong số đó là các loài hoa của miền quê, của thôn quê, của làng quê thân thương Việt Nam. Nào là hoa xoan, hoa cau, hoa bưởi, hoa cỏ may, hoa cam, hoa cải, hoa đỗ ván, hoa sung, hoa râm bụt, … và nhất là hoa chanh. Thật thú vị khi điểm mặt những loài hoa dễ thương dễ mến, gần gũi, quen thuộc như thế trong thơ của Nguyễn Bính. Qua những loài hoa chân chất, mộc mạc ấy, ta cũng dễ nhận ra một điều là Nguyễn Bính được sinh ra là để yêu thương thôn quê, làng quê, miền quê vậy.
Vâng, quả thật như vậy! Những câu kết trong bài thơ “Chân quê” của thi sĩ giống như là “tuyên ngôn thi ca”của ông tuyên bố với mọi người:
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều.
Nói đến mùa Xuân là phải nói đến hoa. Mùa Xuân mà thiếu hoa thì có thể nói không còn gì là mùa Xuân nữa.
Ai đã tạo nên những sắc màu đẹp nhất của các loài hoa?
Mỗi khi nhìn thấy hoa, thưởng thức vẻ đẹp của hoa, chất ngất trong mùi thơm của hoa, tôi thường tự hỏi ai làm cho hoa thơm thế, ai mặc cho hoa màu đẹp thế? Và tôi tìm được câu trả lời thật rõ ràng, thật chí lý, không có gì rõ ràng, chí lý hơn. Câu trả lời ấy ở trong Kinh Thánh sách Ma-thi-ơ, chương 25, từ câu 25 đến câu 29 như sau:
“Vậy nên ta phán cùng các ngươi rằng: Đừng vì sự sống mình mà lo đồ ăn uống; cũng đừng vì thân thể mình mà lo đồ mặc. Sự sống há chẳng quý trọng hơn đồ ăn sao, thân thể há chẳng quý trọng hơn quần áo sao? Hãy xem loài chim trời: chẳng có gieo, gặt, cũng chẳng có thâu trữ vào kho tàng, mà Cha các ngươi trên trời nuôi nó. Các ngươi há chẳng phải là quý trọng hơn loài chim sao? Vả lại, có ai trong vòng các ngươi lo lắng mà làm cho đời mình được dài thêm một khắc không? Còn về phần quần áo, các ngươi lại lo lắng mà làm chi? Hãy ngắm xem những hoa huệ ngoài đồng mọc lên thể nào; chẳng làm khó nhọc, cũng không kéo chỉ; nhưng ta phán cùng các ngươi, dẫu vua Sa-lô-môn sang trọng đến đâu, cũng không được mặc áo tốt như một hoa nào trong giống đó.”
Chính Đức Chúa Trời là Đấng đã tạo dựng nên muôn loài vạn vật cho con người chúng ta được hưởng, trong đó có muôn ngàn loài hoa xinh tươi, đẹp đẽ, thơm tho vô cùng mà chúng ta được nhìn thấy hàng ngày, nhất là vào mỗi dịp xuân về.
Tạ ơn Đức Chúa Trời vì Ngài đã ban muôn ngàn loài hoa xinh tươi, đẹp đẽ cho bạn và cho tôi được thưởng thức. Chỉ có Đấng tuyệt mỹ mới có thể làm ra được những loài hoa tươi đẹp như thế phải không bạn?
Mùa Xuân đang về với mỗi một chúng ta, muôn hoa tươi đang khoe sắc để đón Xuân sang. Hãy chuẩn bị tâm hồn để vui Xuân, để thưởng thức vẻ đẹp tuyệt vời của các loài hoa và hãy cùng tôi nói lời cảm ơn Đấng tuyệt mỹ đã ban các loài hoa tươi thắm cho chúng ta.
Chúc bạn hưởng một mùa Xuân an lành trong tình yêu của Đấng tuyệt mỹ ban cho!
Khi cơn bão đi qua
Chỉ tình yêu còn lại
Tình yêu Đức Chúa Trời
Giữ gìn trong bình tịnh
Khi tấm lòng an tịnh
Bạn suy nghĩ về Ngài
Có bao giờ bạn thấy
Sự dạy dỗ mỗi ngày ?
Khi cơn bão đi qua
Người vội vàng tìm kiếm
Một nơi ẩn cho mình
Nhưng nào có thấy đâu…
Khi tấm lòng an tịnh
Ai đứng lặng nguyện cầu
“Ta- chính nơi nương náu!
Giữ con được bình an”
Bài học về niềm tin
Và tình yêu ở đó
Ngài dạy bạn mỗi ngày
Khi cơn bão đi qua…
JIL
Khi cơn bão đi qua…
Thơ của CAROL WIMMER
Khi tôi nói: “Tôi là một Cơ đốc nhân.”
Tôi không gào thét lên: “Tôi đã được cứu!”
Tôi thì thầm: “Tôi bị hư mất!
– đó là tại sao tôi chọn theo cách này”.
Khi tôi nói: “Tôi là một Cơ đốc nhân.”
Tôi không nói như một người tự cao,
Tôi xưng nhận rằng tôi luôn vấp ngã
Cần Đức Chúa Trời hướng dẫn tôi.
Khi tôi nói: “Tôi là một Cơ đốc nhân.”
Tôi không cố gắng làm cho mình mạnh mẽ
Tôi xưng nhận rằng tôi yếu đuối,
Và cầu nguyện cho có sức mạnh để tiến lên.
Khi tôi nói: “Tôi là một Cơ đốc nhân.”
Tôi không khoe khoang về sự thành công
Tôi chấp nhận rằng tôi có thất bại
Và không bao giờ có thể tự trả nợ tội.
Khi tôi nói: “Tôi là một Cơ đốc nhân.”
Tôi không nghĩ tôi là người biết tất cả
Tôi dâng lên sự bối rối của tôi.
Cầu xin được dạy dỗ cách khiêm nhường.
Khi tôi nói: “Tôi là một Cơ đốc nhân.”
Tôi không tuyên bố là tôi trọn vẹn
Những thói hư của tôi nhiều không kể xiết
Nhưng Đức Chúa Trời thấy tôi có giá trị.
Khi tôi nói: “Tôi là một Cơ đốc nhân.”
Tôi vẫn cảm thấy có nhiều đau đớn.
Tôi luôn trình dâng nỗi buồn của tôi.
Đó là lí do tại sao tôi tìm kiếm danh Ngài.
Khi tôi nói: “Tôi là một Cơ đốc nhân.”
Tôi không muốn phán xét ai.
Tôi không có thẩm quyền…
Tôi chỉ biết tôi được Chúa yêu.
Làm một Cơ Đốc Nhân có nghĩa là bạn phải đầu phục Chúa và bước đi với Chúa mỗi ngày
Cơ đốc nhân là ai?
Kinh thánh Tân ước nói: “Ấy là tại thành An-ti-ốt người ta bắt đầu xưng môn đồ là Cơ đốc nhân”
Môn đồ trong Tân ước là những người sống theo lời dạy của Chúa Giê-xu.
Vì thế để thật sự là Cơ đốc nhân
Bạn phải sống và thực hành theo lời dạy của Chúa.
“Thuộc viên” của hội thánh không làm cho Bạn trở thành Cơ đốc nhân.
Không phải Bạn sở hữu một cây đàn dương cầm thì Bạn là nhạc sĩ.
Trải qua vài giờ trong tiệm bán đồ cơ khí không làm cho Bạn thành thợ máy.
Không phải có vài giờ trong tuần đến nhà thờ thì Bạn trở thành Cơ đốc nhân.
Chúa Giê-xu phán: “Nếu các ngươi hằng ở trong đạo Ta thì thật là môn đồ Ta,
Các ngươi sẽ biết lẽ thật và lẽ thật sẽ buông tha các ngươi.” (Giăng 8:31-32)
Ngài lại phán: “Nếu các ngươi yêu nhau
Thì ấy là tại điều đó mà thiên hạ sẽ nhận biết các ngươi là môn đồ Ta.” (Giăng 13:35)
Chia sẻ bài này với những người đã hiểu, để củng cố niềm tin.
Nhưng điều quan trọng hơn, chia sẻ với những ai chưa thật hiểu rõ ý nghĩa của Cơ đốc nhân thật,
để chuyện không tưởng mà Cơ đốc nhân nghĩ
họ là người “trọn vẹn” hay “tốt hơn người khác” có thể bị đánh tan đi.
Bạn chính là một Cơ đốc nhân! Hãy sống như điều Chúa đã kêu gọi bạn!
Amen!
Hạt Muối số 3
Tôi đi tìm lửa
cho tình người đang lạnh giá
Tôi đi tìm lửa
mang về đốt những phù du
đốt Danh, Lợi, Quyền của tôn giáo trần gian
đốt quá khứ, đốt cội nguồn hư hoại !
Đốt chất liệu xây thiên đàng không hợp lẽ
đốt lễ nghi lề luật của con người
đốt tượng đài phù phiếm của nhân gian
đốt chức tước với uy quyền giả dối
đốt lời nói gây tổn thương đồng loại
đốt nhơn đức bên ngoài ,
đốt giả dối bên trong
đốt những lời cầu nguyện hư không
đốt thành lũy rẻ chia
đốt những đãi ngôn hàng giáo phẩm !
Tôi đi tìm lửa
về đốt củi khô hâm lại bầu nhiệt huyết
sự nôn nả Tin Lành chìm khuất giữa xa hoa
nỗi cưu mang cứu rỗi cho quê nhà
tôi tìm lửa
lửa từ Trời hun đốt.
Võ Xuân Loan
Đại hội Phục Hưng 2009