Đức Chúa Trời đã dẫn dắt dân Y-sơ-ra-ên bằng đám mây và bằng cách đặt Hòm Giao Ước ở phía trước. Đức Chúa Trời cũng truyền lệnh về thứ tự họ phải ra đi theo bộ tộc.
Dân Số Ký 10:11-36
11 Vào ngày hai mươi tháng hai của năm thứ hai, đám mây cất lên khỏi Đền Tạm Chứng Ước. 12 Từ hoang mạc Si-na-i, dân Y-sơ-ra-ên ra đi từng chặng cho đến khi đám mây dừng lại tại hoang mạc Pha-ran. 13 Đây là lần thứ nhất dân Y-sơ-ra-ên ra đi theo lệnh Đức Giê-hô-va đã truyền qua Môi-se.
14 Ngọn cờ của trại quân Giu-đa ra đi trước, theo từng đội ngũ. Na-ha-sôn, con trai A-mi-na-đáp, chi huy quân đội Giu-đa. 15 Na-tha-na-ên, con trai Xu-a, chỉ huy quân đội của bộ tộc Y-sa-ca. 16 Ê-li-áp, con trai Hê-lôn, chỉ huy quân đội của bộ tộc Sa-bu-lôn.
17 Bấy giờ Đền Tạm đã được tháo dỡ, rồi con cháu Ghẹt-sôn và con cháu Mê-ra-ri khiêng Đền Tạm ra đi.
18 Kế đó, ngọn cờ của trại quân Ru-bên ra đi, theo từng đội ngũ. Ê-lít-su, con trai Sê-đêu, chỉ huy quân đội Ru-bên. 19 Sê-lu-mi-ên, con trai Xu-ri-ha-đai, chỉ huy quân đội của bộ tộc Si-mê-ôn. 20 Ê-li-sáp, con trai Đê-u-ên, chỉ huy quân đội của bộ tộc Gát.
21 Bấy giờ các người Kê-hát khiêng những vật thánh ra đi. Người ta dựng Đền Tạm trước khi họ đến.
22 Ngọn cờ của trại quân Ép-ra-im ra đi, theo đội ngũ. Ê-li-sa-ma, con trai A-mi-hút, chỉ huy quân đội Ép-ra-im. 23 Ga-ma-li-ên, con trai Phê-đát-su, chi huy quân đội của bộ tộc Ma-na-se. 24 A-bi-đan, con trai Ghi-đeo-ni, chỉ huy quân đội của bộ tộc Bên-gia-min.
25 Sau cùng, ngọn cờ của trại quân Đan ra đi, theo từng đội ngũ, như đội hậu vệ của các trại quân khác. A-hi-ê-xe, con trai A-mi-sa-đai, chi huy quân đội Đan. 26 Pha-ghi-ên, con trai Óc-ran, chi huy quân đội của bộ tộc A-se. 27 A-hi-ra, con trai Ê-nan, chỉ huy quân đội của bộ tộc Nép-ta-li.
28 Đó là trình tự mà dân Y-sơ-ra-ên ra đi theo từng đội ngũ mình.
29 Môi-se nói với Hô-báp, con trai Rê-u-ên, người Ma-đi-an là anh vợ mình rằng: “Chúng tôi đi đến xứ mà Đức Giê-hô-va có phán: ‘Ta sẽ ban xứ đó cho các con.’ Xin anh hãy đi cùng chúng tôi, chúng tôi sẽ đối đãi tử tế với anh vì Đức Giê-hô-va có hứa ban ơn cho dân Y-sơ-ra-ên.” 30 Hô-báp trả lời: “Tôi không đi đâu, nhưng tôi sẽ trở về xứ sở tôi là nơi quê cha đất tổ.” 31 Môi-se lại nói: “Xin anh đừng bỏ chúng tôi vì anh biết nơi nào trong hoang mạc chúng tôi có thể đóng trại được và anh sẽ như con mắt cho chúng tôi vậy. 32 Nếu anh đi cùng chúng tôi thì chúng tôi sẽ chia sẻ với anh mọi ơn lành mà Đức Giê-hô-va sẽ ban cho chúng tôi.”
33 Vậy dân Y-sơ-ra-ên khởi hành từ núi Đức Giê-hô-va trong ba ngày đường. Hòm Giao Ước của Đức Giê-hô-va đi trước dân chúng trong ba ngày đường để tìm cho họ một nơi an nghỉ. 34 Ban ngày khi dân Y-sơ-ra-ên dời trại quân đi thì đám mây của Đức Giê-hô-va ở trên họ.
35 Khi Hòm Giao Ước di chuyển thì Môi-se nói rằng: “Lạy Đức Giê-hô-va, xin trỗi dậy để các kẻ thù Ngài bị tản lạc, Và kẻ nào ghét Ngài chạy trốn trước mặt Ngài!” 36 Khi Hòm Giao Ước dừng lại thì Môi-se nói rằng: “Lạy Đức Giê-hô-va, xin trở lại Với muôn vàn con dân Y-sơ-ra-ên!”
Suy ngẫm và hiểu
Khi đám mây ngự phía trên Đền Tạm bắt đầu cất lên, dân Y-sơ-ra-ên bắt đầu ra đi. Quân đội bộ tộc Giu-đa (Giu-đa, Y-sa-ca, Sa-bu-lôn) làm chỉ huy, và con cháu Ghẹt-sôn và Mê-ra-ri theo sau họ, kéo xe kiệu, là xe chở Đền Tạm. Sau họ, các quân đội của bộ tộc Ru-bên (Ru-bên, Si-mê-ôn, Gát), và con của Kê-hát theo sau, gánh các vật dụng của Đền Tạm trên vai. Kế đó, các đội quân của bộ tộc Ép-ra-im ra đi, trong khi các quân đội của bộ tộc Đan (Đan, A-se, Nép-ta-li) canh phòng phía sau của đội ngũ. Vào lúc này, điều quan trọng đối với dân Y-sơ-ra-ên là “sự hiệp nhất” chứ không phải là “đứng lên phía trước”, và giải quyết các nhiệm vụ của họ cho tốt ở nơi họ đóng quân (c.11-36).
Ngài ban cho tôi bài học gì?
C.11-12 Khi đám mây phía trên Đền Tạm được cất lên, dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi núi Si-na-i và đi đến Ca-na-an. Họ đã chuẩn bị và phát một tín hiệu qua việc thổi kèn, nhưng họ không có bất kỳ hoạch định nào của riêng họ. Đức Chúa Trời đã quyết định họ ra đi hay ở lại. Giống như dân Y-sơ-ra-ên đã làm, xin hãy để chúng con nhạy bén với các tín hiệu của Đức Chúa Trời và sống, ra đi hay ở lại tùy theo ý muốn của Đức Chúa Trời.
C.29-32 Môi-se bảo Hô-báp (Xuất Ai Cập Ký 3:1, Giê-trô) tiếp tục với họ trong cuộc hành trình đến Ca-na-an. Điều này là vì, mặc dù Đức Chúa Trời là Đấng lãnh đạo thật trong hoang mạc, nhưng có những điều cần được làm trong hoang mạc đòi hỏi dân sự phải chuẩn bị, cộng tác và quyết định bằng đức tin.
Tham khảo
10:33-36 Những câu này miêu tả ba ngày ra đi đầu tiên từ núi Si-na-i đến Ca-đe được đám mây và Hòm Giao Ước dẫn dắt. Sự lặp lại ba ngày nhấn mạnh đến khoảng cách di chuyển ngắn; nó không hàm ý Hòm Giao Ước bị tách khỏi nhóm chính do khoảng cách này. Khi Hòm Giao Ước di chuyển và dừng lại, Môi-se bày tỏ sự tin tưởng rằng Đức Chúa Trời sẽ mang dân Y-sơ-ra-ên đến Ca-na-an một cách thành công.
Cầu nguyện: Chúa ôi, chúng con tin Ngài sẽ quyết định cho chúng con khi nào sẽ ra đi và khi nào dừng lại trong hoang mạc, và Ngài sẽ ban cho chúng con một nơi để nghỉ ngơi.
Đọc Kinh Thánh trong năm: I Sa-mu-ên 14-16