Home Dưỡng Linh Ngày 30 – Các Quy Định Về Sự Tha Nợ

Ngày 30 – Các Quy Định Về Sự Tha Nợ

by Ban Biên Tập
30 đọc

Phục truyền 15:1-23

1 Cuối mỗi năm thứ bảy, ngươi phải làm năm giải thích. 2 Nầy là lệ của sự giải thích. Phàm chủ nợ phải giải thích món vay mà mình đã chịu cho kẻ lân cận mình vay: ngươi chớ thúc kẻ lân cận mình hay là anh em mình trả lại, vì người ta đã cáo rao năm giải thích cho Đức Giê-hô-va. 3 Ngươi được thúc người ngoại bang trả lại; song ví anh em ngươi có vật chi thuộc về mình, thì phải tha vật ấy cho người. 4 Nhưng nơi ngươi chẳng nên có kẻ nghèo nàn, vì Đức Giê-hô-va sẽ quả hẳn ban phước cho ngươi trong xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi nhận lấy làm sản nghiệp, 5 miễn ngươi chăm chỉ nghe theo tiếng của Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, cẩn thận làm theo các điều răn mà ta truyền cho ngươi ngày nay. 6 Vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ ban phước cho ngươi, y như Ngài đã phán; ngươi sẽ cho nhiều nước vay, còn chánh ngươi không vay ai; ngươi sẽ quản hạt nhiều nước, song các nước ấy sẽ chẳng quản hạt ngươi. 7 Nếu trong thành nào của xứ mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho, ở giữa ngươi có một người anh em bị nghèo, thì chớ cứng lòng nắm tay lại trước mặt anh em nghèo của mình đó. 8 Nhưng khá sè tay mình ra, cho người vay món chi cần dùng trong sự nghèo nàn của người. 9 Khá coi chừng, kẻo có một ác tưởng nơi lòng ngươi, rằng: Năm thứ bảy tức là năm giải thích, hầu gần! Khá coi chừng, kẻo mắt ngươi chẳng đoái thương anh em nghèo của mình, không giúp cho người gì hết, e người kêu cùng Đức Giê-hô-va về ngươi, và ngươi sẽ mắc tội chăng. 10 Ngươi phải giúp cho người, chớ cho mà có lòng tiếc; vì tại cớ ấy, Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ ban phước cho mọi công việc của ngươi, và mọi điều ngươi đặt tay vào mà làm. 11 Vì sẽ có kẻ nghèo trong xứ luôn luôn, nên ta mới dặn biểu ngươi mà rằng: Khá sè tay mình ra cho anh em bị âu lo và nghèo khó ở trong xứ ngươi.

12 Khi một trong các anh em ngươi, là người Hê-bơ-rơ, bất luận nam hay nữ, bị bán cho ngươi, thì sẽ hầu việc ngươi trong sáu năm, song qua năm thứ bảy, ngươi phải giải phóng người. 13 Khi ngươi giải phóng người, chớ cho người đi ra tay không. 14 Phải cấp cho người một vật chi, hoặc trong bầy mình, hoặc của sân đạp lúa mình, hoặc của hầm rượu mình, tức là cấp cho người vật bởi trong của cải mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã ban phước cho ngươi. 15 Hãy nhớ rằng mình đã làm tôi mọi trong xứ Ê-díp-tô, và Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi đã chuộc ngươi; bởi cớ ấy, ngày nay ta truyền cho ngươi làm các điều nầy. 16 Nhưng nếu kẻ tôi mọi ngươi nói rằng: Tôi không muốn đi ra khỏi nhà chủ, — vì nó mến ngươi và gia quyến ngươi, lấy làm thỏa lòng phục dịch ngươi, — 17 thì bấy giờ, ngươi phải lấy một cái dùi, để tai người kề cửa mà xỏ, vậy người sẽ làm tôi tớ ngươi luôn luôn. Ngươi cũng phải làm như vậy cho tớ gái mình. 18 Ngươi chớ có nặng lòng mà giải phóng người, vì người đã phục dịch ngươi sáu năm, ăn phân nửa công giá của một người làm mướn; vậy Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi sẽ ban phước cho ngươi trong mọi công việc ngươi làm.

19 Ngươi phải biệt riêng ra thánh cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi mọi con đầu lòng đực sanh trong bầy bò hay chiên của ngươi. Chớ cày bằng con đầu lòng của bò cái mình, và chớ hớt lông con đầu lòng của chiên cái mình. 20 Mỗi năm, ngươi và gia quyến ngươi sẽ ăn nó trước mặt Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, tại nơi mà Ngài sẽ chọn. 21 Nhưng nếu nó có tì vít chi, què hay đui, hoặc bị tật nặng khác, thì chớ dâng nó cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi, 22 phải ăn nó trong thành mình: kẻ bị ô uế và kẻ được sạch cũng đều được ăn hết, như ăn con hoàng dương hay là con nai đực. 23 Chỉn ngươi chớ ăn huyết nó; phải đổ huyết trên đất như nước vậy.

Suy ngẫm

Đức Chúa Trời lệnh cho dân Y-sơ-ra-ên tha (xóa) tất cả các khoản nợ của họ bảy năm một lần. Họ phải tha cho tất cả những người đã trở thành nô lệ vì nợ nần. Đây là một phương pháp để phục hồi những người nghèo bằng cách xóa nợ, và dân Y-sơ-ra-ên phải tuân theo các điều răn ngay cả khi nó có nghĩa là có một số thiệt hại (c.1-18).

Lý do khiến dân Y-sơ-ra-ên phải phục vụ những người lân cận của họ đến một mức độ mà họ sẽ thiệt hại của cải của họ, là vì họ đã từng là nô lệ ở Ai-cập. Nhưng họ đã được cứu nhờ ân điển của Đức Chúa Trời và đã trở thành dân sự của Đức Chúa Trời (c.19-23).

Đức Chúa Trời là Đấng như thế nào?

C.1, 2, 9, 12 Đức Chúa Trời ban cho sự tự do và sự an nghỉ cho những người đang bị cầm tù. Đức Chúa Trời đã chỉ định cứ bảy năm lại có một năm Sa-bát để giải phóng những người bị gánh nặng vì nợ nần. Theo cách này, Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta sự tự do và sự an nghỉ thật bằng cách tha thứ cho tội lỗi của chúng ta trong Đấng Christ. Bạn có đang hưởng sự tự do và sự an nghỉ mà Đức Chúa Trời đã ban cho bạn không? Nếu có, hãy ngợi khen Chúa vì sự tự do mà Ngài đã ban cho chúng ta!

Ngài ban cho tôi bài học gì?

C.19-23 Chúng ta phải dâng cho Đức Chúa Trời điều quý giá nhất và trọn vẹn nhất đối với chúng ta. Đức Chúa Trời đã ban cho chúng ta Con quý giá nhất của Ngài, vì vậy chúng ta cần dâng cho Ngài điều gì?

Cầu nguyện: Đức Chúa Trời ôi, con mong muốn sống bằng cách phục vụ dân sự Ngài bởi ân điển mà Ngài ban cho con. Xin giúp con sống theo cách đó mỗi ngày.

*Với bài học hôm nay, chúng ta hãy sống một đời sống từ bỏ chính mình và để Đức Chúa Trời cai trị.

Đọc Kinh Thánh Trong Năm: Áp-đia 1 

Bình Luận:

You may also like