Home Thánh Kinh Hàng Ngày Ngày 15 – Phục Hồi Sa-ma-ri

Ngày 15 – Phục Hồi Sa-ma-ri

by Ban Biên Tập
30 đọc


II Các vua 7:3-20

Sa-ma-ri Được Giải Vây

3 Khi ấy có bốn người phung ngoài cổng thành. Họ nói với nhau: “Tại sao chúng ta cứ ngồi đây cho đến chết? 4 Nếu chúng ta nói: ‘Hãy vào trong thành,’ thì trong thành đang có cơn đói kém, và chúng ta sẽ chết trong đó; nhưng nếu chúng ta cứ ngồi đây, thì chúng ta cũng sẽ chết. Chi bằng chúng ta hãy qua trại quân A-ram và đầu hàng. Nếu họ tha mạng cho thì chúng ta sẽ sống; còn nếu họ giết thì đàng nào chúng ta cũng chết thôi.” 5 Vậy họ chỗi dậy lúc trời vừa sập tối để đi đến trại quân A-ram; nhưng khi họ đến đầu trại quân A-ram thì không thấy có ai ở đó cả. 6 Vì CHÚA đã khiến cho đội quân A-ram nghe tiếng rúng động do các xe chiến mã và các ngựa chiến, tiếng của một đạo binh rất lớn đang kéo đến, vì thế họ bảo nhau: “Vua Y-sơ-ra-ên đã thuê các vua của người Hê-tít và vua Ai-cập đến đánh chúng ta.” 7 Vậy lúc trời vừa sập tối họ bỏ trại, ngựa, lừa, và mọi thứ y nguyên mà mạnh ai nấy chạy để cứu mạng. 8 Những người phung nầy đến đầu trại quân, rồi họ tiến sâu vào trong doanh trại; họ ăn và uống, xong lấy bạc, vàng, và quần áo đem đi giấu; rồi họ trở lại, vào trong một doanh trại khác, lấy những của cải và đem đi giấu nữa.
9 Bấy giờ họ nói với nhau: “Chúng ta làm như thế nầy thật không phải. Đây là ngày có tin mừng. Nếu chúng ta cứ yên lặng và đợi đến trời sáng, thì chúng ta sẽ mắc tội. Chúng ta phải đi ngay, báo tin nầy cho nhà vua.” 10 Vậy họ đến và gọi những người canh cổng thành và nói: “Chúng tôi có đến trại quân A-ram, nhưng chúng tôi không thấy có ai và không nghe tiếng người nào ở đó cả. Chúng tôi thấy ngựa đang cột, lừa đang cột, và các lều trại vẫn y nguyên.” 11 Những người canh cổng thành liền gọi vào báo cáo cho nhà vua. 12 Nửa đêm, vua thức dậy và nói với bầy tôi của mình: “Để ta nói cho các ngươi biết quân A-ram đang chuẩn bị làm gì với chúng ta. Chúng biết rằng chúng ta đang bị đói; nên chúng đã rút vào trong đồng ẩn núp và nghĩ rằng: ‘Đợi cho dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi thành thì chúng ta sẽ bắt sống chúng, rồi vào chiếm lấy thành.’ ” 13 Một trong các tôi tớ của vua nói: “Xin hãy cho vài người lấy năm con ngựa còn lại, nếu không chúng cũng sẽ đồng chịu chung số phận với toàn dân Y-sơ-ra-ên đang chết dần chết mòn còn sót lại đây, mà sai họ đi xem thử thật hư ra sao.” 14 Vậy họ chọn hai chiếc xe chiến mã, mắc ngựa vào, rồi vua sai họ đuổi theo đạo quân A-ram và bảo: “Hãy đi và xem thử tình hình ra sao.” 15 Vậy họ đuổi theo đạo quân A-ram cho đến tận bờ sông Giô-đanh. Dọc đường họ thấy, trong lúc hối hả chạy trốn, quân A-ram đã vứt bỏ quần áo, quân trang quân dụng la liệt khắp nơi. Các sứ giả bèn trở về và trình báo với nhà vua. 16 Bấy giờ dân chúng từ trong thành túa ra cướp lấy của trong các trại quân A-ram. Cho nên bảy lít bột lọc giá còn ba chỉ bạc, mười bốn lít lúa mạch cũng bán ba chỉ bạc, y như lời của CHÚA. 17 Khi ấy vua chỉ thị cho vị quan hộ giá đã giang tay ra cho vua vịn điều động trật tự ở cổng thành. Dân chúng giẫm lên trên quan ấy mà tràn ra làm cho ông ấy thiệt mạng ở cổng thành, y như lời Đức Chúa Trời đã phán khi vua xuống gặp Ê-li-sê. 18 Lúc ấy người ủa Đức Chúa Trời có nói với vua: “Ngày mai, cũng vào giờ nầy, tại cổng thành Sa-ma-ri, bảy lít bột lọc giá còn ba chỉ bạc, mười bốn lít lúa mạch cũng bán ba chỉ bạc mà thôi.” 19 Nhưng vị quan ấy đã nói với người của Đức Chúa Trời: “Dầu CHÚA có mở các cửa sổ trên trời mà đổ xuống thì điều ấy há có thể xảy ra được sao?” Và người của Đức Chúa Trời đã đáp: “Chính mắt ông sẽ thấy điều ấy, nhưng ông sẽ không được ăn.” 20 Việc nầy đã xảy ra cho vị quan ấy. Người ta giẫm lên trên ông ta và ông đã chết tại cổng thành.

SUY GẪM:
C 6-7
  Hoàng hôn xuống, Chúa cử thiên binh tới vùng trại quân A-ram. Chúa cho quân A-ram nghe thấy tiếng của một đại binh lớn và chúng lẩn trốn trong hoảng loạn lúc chập tối, bỏ lại phía sau vũ khí và lương thực dự trữ. Chúa cứu dân Ngài bằng nhiều cách vượt xa những hoạch định và suy tưởng của chúng ta.

C 3-11  Những người mắc bệnh phung bị cách ly ngoài thành là những người đầu tiên đã khám phá ra sự rút quân của kẻ thù. Họ sống ngoài cổng thành mà không có đồ ăn. Cũng như nạn đói dữ dội hoành hành bên trong thành phố, họ tự nộp mình để đổi lấy thức ăn và phát hiện trại quân trống không. Họ nghĩ  hẳn là họ sẽ mắc tội nếu không rao ra tin vui mừng đó và vội quay về thành trình báo. Tôi có giữ cho riêng mình tin lành mà bản thân đã kinh nghiệm? Tôi sẽ gấp rút mang tin lành đến với ai?

C 12-16  Vua Giê-rô-am vẫn vô tín, nghĩ rằng đó là trò lừa bịp của quân A-ram nhằm dụ dân ra khỏi thành và tấn công. Ông chỉ chấp nhận sự thật khi gửi các do thám đi khi quan hộ giá đề xướng và dân chúng mua lương thực tại trại quân A-ram. Lời tiên tri của Ê-li-sê quả thật đã ứng nghiệm. Lòng tôi liệu có cứng cỏi, khi nghe tin lành nhưng vẫn không tin?

Cầu nguyện  Nguyện con hết lòng vâng phục Ngài, Đấng luôn làm trọn lời hứa Ngài cách thành tín.

Bình Luận:

You may also like