Home Truyện Đường Duy Nhất

Đường Duy Nhất

by Ban Biên Tập
30 đọc

Mai Dương Dương

Truyện ngắn hay 2010

Ngoài kia, trời đã bắt đầu tối, anh loạng choạng và mệt mỏi bước ra khỏi phòng mổ. Ca phẫu thuật này khá khó khăn, bệnh nhân đã bị vỡ ruột thừa trước khi đưa đến bệnh viện. Anh đã ở trong phòng phẫu thuật cả buổi chiều, đây là ca phẫu thuật khó nhất từ trước đến nay anh đảm nhiệm. Bệnh nhân đã qua tình trạng nguy kịch nhưng vẫn cần phải theo dõi biến chứng của bệnh. Nhìn khuôn mặt lo âu của người nhà bệnh nhân mà anh không khỏi chạnh lòng.

Đẩy cánh cửa phòng thay đồ anh bước vào trong, cởi chiếc áo blouse treo lên móc, anh soi bóng mình trên gương. Trông anh phờ phạc và già hơn cái tuổi 30 cuả mình. Đầu óc anh đang nghĩ đi tận đẩu tận đâu. Mấy ngày nay anh cảm thấy mệt mỏi kèm theo một sự bất an không cắt nghĩa nổi. Mở ngăn tủ anh lấy chiếc áo sơ mi ra thay. Chiếc áo sơ mi kẻ trắng bó lấy thân thể cường tráng của anh trông anh thật gọn gàng và lịch lãm.

Dọc hành lang dài anh lững thững ra về không để ý quan sát những người xung quanh mình. Sau một ngày làm việc mệt mỏi anh chỉ mong sớm trở về nhà đánh một giấc ngủ dài. Khi đi qua khu nhà xác bống dưng anh cảm thấy một cái lạnh gai người chạy dọc sống lưng, không khí buổi chiều tối trở nên ngột ngạt đầy ma mị. Anh sải những bước dài hơn để nhanh chóng vượt qua bầu không khí này. Anh lúc nào cũng có cảm giác một ánh mắt vô hình nào đó đeo đuổi mình nhiều đêm nay. Nhiều đêm anh mơ thấy mình bị rơi xuống hỏa ngục lửa cháy hừng hực ở đó đủ những tiếng kêu la, tiếng rên xiết và nhất là những đôi mắt vô hồn bất định. Anh rùng mình tỉnh dậy thấy thân thể mình đầm đìa mồ hôi.

Anh lặng lẽ cho xe chạy trên phố lòng bâng khuâng. Đời anh đã chứng kiến nhiều cái chết. Vậy mà cái chết của người đàn ông mù tuần trước cứ ám ảnh anh mãi. Sáng đó, anh mới tới cơ quan thay xong chiếc áo blouse quen thuộc vào người. Đang định pha cho mình một ấm chè thì xe cứu thương đưa một người đàn ông bị tai nạn giao thông be bét máu đến. Nạn  nhân được  y tá sơ cứu trong phòng cấp cứu, người ta nhanh chóng chụp chiếu làm thủ tục cho nạn nhân vào phòng mổ. Vết thương trên đầu và bên sườn rất nặng nhưng người đàn ông vẫn rất tỉnh táo đến lạ kì. Bất giác người đàn ông đó quay sang nhìn chằm chằm vào anh một cái nhìn cầu khẩn, đôi môi run rẩy không nói nên câu. Anh đang cố chờ  một câu nói từ đôi môi đó.

– Bác sĩ, tim bệnh nhân ngừng đập rồi! Ai đó nhắc anh.

– Ngừng đập rồi sao?

Sau câu hỏi ngớ ngẩn anh như bừng tỉnh. Anh dùng hai tay đặt chồng lên tim người bệnh ấn mạnh mấy lần nhưng vô hiệu.

–         Đưa máy hỗ trợ tim cho tôi. Anh thét lên.

–         Nhưng bệnh nhân đã tử vong rồi.

Tất cả y tá, bác sĩ đều đổ dồn ánh mắt về phía anh, chưa bao giờ họ thấy vị bác sĩ mổ giỏi nhất bệnh viện của mình lại mất bình tĩnh đến thế. Không khí trở nên im lặng dễ sợ. Màn hình điện tim dừng lại con số không. Anh chậm rãi đưa tay vuốt mắt cho người chết rồi đi ra khỏi phòng không nói một lời nào.

Trời bắt đầu mưa. Những cơn mưa mùa hạ ngập trời nước chảy thành dòng trên sân.Nhìn dòng nước anh nhớ ngày còn nhỏ mỗi lần trời mưa anh hay gấp thuyền giấy thả trôi theo dòng rồi quay sang hỏi mẹ.

–         Mẹ nước nhiều thế nó sẽ chảy về đâu?

–         Về biển đó con. Mẹ đang khâu dở cái áo rách ngẩng đầu lên trả lời.

–         Mẹ sao trời lại có mưa?

–         Đức Chúa Trời  đã tạo dựng nên trời đất này, Ngài tạo dựng ra mưa, ra mẹ và con. Ngài là Đức chúa Trời quyền năng, giàu lòng yêu thương, luôn nhân từ.

Ngày đó, anh tin những gì mẹ nói về Chúa, anh tin là có Chúa thực. Sau này được học hành mở mang kiến thức anh mới biết rằng mưa là do hơi nước bốc lên ngưng tụ lại thành mây khi những giọt nước tụ lại nặng quá, gặp điều kiện thuận lợi, nước rơi xuống thì gọi là mưa và quá trình này được lặp đi lặp lại. Cứ thế, cứ thế và cứ thế … Và nữa con người tiến hóa từ loài vượn, khoa học đã chứng minh. Anh đâu có biết rằng tri thức anh có được bao nhiêu thì tỉ lệ thuận với sự xa Chúa bấy nhiêu.

Anh nở một nụ cười chua xót. Con người tiến hóa từ dã thú và một phần bản năng dã thú vẫn thường trực trong con người đang đợi tiến hóa.  Sáng nay ti vi vừa tin báo có vụ án giết người, chắc là do bản năng dã thú trỗi dậy.

Anh mệt mỏi tựa hẳn người vào thành ghế nhìn ra ngoài của sổ. Trời đã hết mưa, chỉ còn gió thổi rào rào. Anh mông lung nghĩ đến số phận con người chết rồi sẽ đi về đâu? Mà biết đi về đâu được? Tiếng gõ cửa đưa anh trở về với thực tại. Cô y tá ôm tập hồ sơ mang vào cho anh để làm thủ tục cho người nhà nhận thi thể nạn nhận mới tử vong sáng nay. Anh không thể tin vào điều tai mình vừa nghe. Giọng cô y tá vẫn còn vọng đó mới hai giây trước đấy thôi. Ông ấy mù? Không thể! Rõ ràng là ông ta có nhìn anh một cách cầu khẩn đấy thôi! Anh muốn nói thế với cô y tá để xác nhận lại điều cô vừa nói. Nhưng biết đâu lại chính anh nhìn ông ta chứ đâu phải ông ta đang nhìn anh. Anh im lặng lật từng trang giấy kỹ một cái tên rồi gấp chúng lại đưa cho cô y tá. Cô nhận tập hồ sơ cảm ơn anh rồi đi ra khỏi phòng. Căn phòng trở nên tĩnh lặng chỉ có tiếng điều hòa quay vù vù, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường. Anh bàng hoàng nghĩ lại chuyện mới xảy ra, anh không tin là mình lại sai lầm đến thế. Từ lúc bước chân vào nghề dù một sai lầm nhỏ anh cũng không để xảy ra. Anh vẫn đinh ninh rằng ông ta không hề bị mù. Bất giác anh lao ra khỏi cửa.

motconduong2

***

Một tiếng phanh rít dài và gấp gáp làm anh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, thấy mình đang đứng trước đầu một chiếc xe tải đèn pha sáng chói. Anh chưa kịp suy nghĩ gì thì gã lái xe  đã thò đầu ra khỏi của kính văng một câu tục:

–         Ê thằng kia, mày chán sống rồi à?

Nói rồi gã quay vô lăng cho xe tránh anh ra, chiếc xe rồ ga lao nhanh trên con đường vắng.  Ang bàng hoàng trước câu nói của gã. “Chuyện gì đã xảy ra với mình thế này?”. Anh nhắm mắt lại đấm nhẹ lên trán và cảm thấy lòng mình bị tổn thương.

Mấy ngày nay anh cảm thấy nặng nề với công việc, mệt mỏi với chuyện tình cảm. Không biết giờ này nàng đang làm gì? Anh muốn được nghe giọng nói trong veo của nàng qua điện thoại. Anh gọi vào số máy của nàng nhưng không liên lạc được. Hay là nàng thay số mới? Có lẽ là vậy.  Anh đã tranh cãi với nàng về chuyện đạo hay không có đạo. Anh nói chỉ có những người yếu đuối họ mới cần một chỗ dựa, một vị thánh để họ đặt niềm tin. Anh thấy những người không theo đạo nào họ cũng rất tốt đấy thôi và những người theo đạo đâu phải ai cũng tốt chứ. Nàng không lý lẽ với anh nhiều vì nàng biết anh là người cứng rắn trong đức tin dù nàng có nói thế hay nói nữa  thì cũng vậy. Nàng trích một đoạn Kinh Thánh trong sách Mác chương thứ 12 rằng: “ Ngươi hãy hết lòng, hết linh hồn, hết tâm trí, hết năng lực kính yêu Chúa là Đức Cúa Trời ngươi. Điều răn thứ hai là: hãy yêu thương người lân cận như chính bản thân”.  Nàng buồn bã tắt điện thoại, thật khó cho sự lựa chọn của nàng. Anh có thể hình dung ra được nàng đang muốn phát khóc lên, nhưng rồi gắng hít thật sâu rồi thở nhè nhẹ, ôm quyển Kinh lên ngực, nàng nhắm mắt cầu nguyện.

Anh mở cửa bước vào phòng. Một căn phòng lạnh tanh không ấm hơi người. Bên góc phải của căn phòng có chiếc tủ đựng đầy sách nghiên cứu sinh học. Bộ xương người bằng thạch cao trắng toát với những chiếc răng khô khốc nhăn nhở được để ở trên chiếc bàn làm việc. Anh mệt mỏi đặt người nằm xuống chiếc giường cạnh đó mắt lim dim mơ màng.

Bên khung cửa sổ suất hiện một người đàn bà mãi tóc để sổ ẩn hiện sau tấm rèm trắng. Một khuôn mặt kỳ dị ẩn sau nụ cười méo xệch. Căn phòng trở nên ngột ngạt, không khí ẩm ướt. Tiếng trẻ con, tiếng dao kéo, tiếng rên, tiếng khóc, đủ những thứ âm thanh kỳ quái điếng người. Anh nghe thấy những tiếng đổ vỡ, tiếng sách rơi từ trên kệ xuống nền, gió vi vu thổi hất tung những mẩu giấy trắng lên không. Một cái bóng đen kéo dài đè nặng lên người anh. Lúc dầu là chân dần dần lên đến cổ, anh không thở được. Anh cố vùng vẫy, cố giãy giụa để thoát khỏi cái bóng đen đó. Chuông điện thoại reo làm anh choàng tỉnh. Anh run rẩy cảm tưởng như bàn tay đó vẫn còn đặt nguyên trên cổ. Bên khung cửa sổ tấm rèm lung lay, hình ảnh người đàn bà với con mắt đen hun hút vẫn còn đó trong trí nhớ anh.

Anh uể oải đưa tay vơ lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, mở tin nhắn ra xem. Là tin nhắn của nàng, anh mừng rơn. Nàng lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc anh cần. Tin nhắn của nàng câu đầu tiên sẽ là hỏi thăm sức khỏe và nàng không bao giờ quên nói “ Chúa ở cùng anh” cuối dòng tin nhắn. Những dòng tin nhắn như vậy khiến anh thấy nhàm chán vô vị nhưng lúc này anh lại thấy nó cần thiết đến thế. Nếu không có tin nhắn của nàng không biết chuyện gì đã xảy đến với anh. Nỗi cô đơn xâm chiếm tâm hồn anh. Tự dưng anh khóc, lâu lắm rồi anh mới thấy nước mắt mình thấm mi, và thực sự anh bỗng thấy rất muốn cầu nguyện: “Chúa ơi! Ngài có hiện diện ở nơi đây? Ôi! Bấy lâu nay con đã xa lánh Chúa. Xin hãy tha thứ cho con. Xin cha hãy ở với con trong thì giờ này”.  Cầu nguyện xong anh ra mở cửa sổ nhìn lên bầu trời những ánh sao lấp lánh. Đêm nay trời rất đẹp.

***

Anh lao vào viện lùng sục hết tất cả các khoa, các phòng, tấm lưng áo đã đẫm mồ hôi. Anh làm việc ở đây hơn bốn năm, quen thuộc từng ngõ ngách vậy mà tìm một người bệnh thôi sao lại khó khăn thế. Anh đứng lại trước cửa phòng số 23 hít một hơi thật sau rồi đẩy cửa bước vào, mùi este thoang thoảng xông vào mũi. Nàng đang nằm trên giường bệnh thở bằng ôxi. Trông nàng gầy và xanh xao đi rất nhiều. Anh muốn lao vào ôm lấy thân thể nhỏ bé của nàng. “Chúa ơi xin đừng mang cô ấy đi. Con xin Ngài”. Anh run rẩy cầu nguyện. Bàn tay nhỏ bé của nàng nằm gọn trong đôi tay anh. Giọt nước mắt của một người đàn ông đang lăn dài trên đôi gò má cháy sạm. Ngày trước, anh đã tiễn người mẹ yêu thương của mình ra đi trong những giọt nước mắt đau đớn. Trái tim anh tan nát, anh thất vọng, anh không còn tin rằng có Chúa. Anh đã quyết định chọn nghề y để cứu chữa người bệnh. Anh nghĩ rằng chỉ có cách đó mới là con đường tốt nhất nhưng giờ đây anh đang bất lực nhìn người con gái mình yêu thương chết dần trong sự tuyệt vọng. Nàng mới 20 tuổi, bao nhiêu dự định và ước mơ tươi đẹp phía trước anh không thể để cho nàng chết được, dù có phải làm bất cứ điều gì. Nhìn khuôn mặt gầy xọp xanh xao và đôi môi tái nhợt của nàng anh không đành lòng. Khẽ đưa bàn tay tháo ống thở ra nàng nói với anh:

–  Sao anh biết em ở đây mà đến? Anh đừng khóc. Em.. không… sao đâu.

Giọng nàng đứt quãng trong hơi thở khó nhọc. Mới tuần nay thôi nhưng nàng đã yếu đi rất nhiều.

–         Hãy trông đợi nơi Đức Chúa Trời toàn năng! Ngài làm được mọi sự anh à. Anh hãy quay về với Chúa đi đừng chần chừ, thời gian không đợi ai cả. Chúng ta chỉ biết ngày hôm nay làm sao biết ngày mai. Cái chết sẽ đến với bất kỳ ai dù muốn dù không.

Nàng cố gượng cười một cái nhợt nhạt.

Cuối cùng thi căn bệnh ung thư phổi đã cướp đi mạng sống của nàng. Nàng nằm đó bình thản, đôi môi hé mở như một người đang đi vào giấc mơ đẹp. Không một chút gọi là đau đớn. Người ta kéo tấm khăn trắng phủ lên thi thể nàng. Tim anh như vỡ vụn.

Sự ra đi của nàng tác động đến anh rất nhiều. Anh suy sụp tinh thần, thấy mình yếu đuối đến tội nghiệp.

Hôm nay, anh đến nhà thờ tìm chiếc ghế đá nàng hay ngồi, dường như anh thấy nàng vẫn còn đó trong tiếng cười nói. Buổi lễ thờ phượng, Mục sư giảng bài ẩn dụ về Đứa Con Hoang Đàng. Anh thấy mình chính là đứa con hoang đàng, Chúa vẫn còn đó chờ anh quay về. Anh thấy lòng mình nhẹ nhõm và hạnh phúc hẳn. Anh như được tái sanh lại.

Anh tìm mua một trái bóng và một chiếc xe đồ chơi đến khoa nhi thăm bệnh nhân nhỏ của mình ngày mai sẽ vào phòng mổ. Cậu bé được chẩn đoán là ung thư dạ dày và khả năng sống của em rất thấp. Cậu bé đón nhận món quà của anh một cách vui sướng. Anh kể về Đức Chúa Trời cho em, em thích lắm, lần đầu tiên em được nghe về Đức Chúa Trời:

–         Chú. Chúa sẽ chữa lành bịnh cho cháu phải không ạ?

–         Đức Chúa Trời toàn năng Ngài sẽ chứa lành bịnh cho cháu. Nhưng cháu phải tiếp nhận Chúa làm Chúa cứu thế của đời cháu.

Anh dạy thằng bé cầu nguyện tiếp nhận Chúa.Tâm hồn của một đứa trẻ thật trong sáng, hồn nhiên. Nó đón nhận mọi thứ không nghi ngờ, không toan tính, không so bề thiệt hơn. Anh rưng rưng nhìn cậu bé gầy guộc xanh xao vì bệnh tật hành hạ nhưng một tia hy vọng đang lóe sáng trong màn đêm đen. Cậu bé chìm vào giấc ngủ trên môi còn để lại một nụ cười thơ dại. Anh chợt hiểu ra rằng, con người không những cần chữa lành bệnh tật thể xác mà phần tâm linh yếu đuối cũng cần được chữa trị. Anh cúi đầu trước Chúa cầu nguyện trong sự ăn năn.

Ngoài hành lang dài, thấp thoáng chiếc áo blouse…

Dương Thị Mai

Viết Văn K12

Khoa Sáng Tác Lý Luận Và

Phê Bình Văn Học

Đại Học Văn Hóa Hà Nội

418 Đê La Thành Hà Nội.

Bình Luận:

You may also like