Home Dưỡng Linh Ngày 17 – Tiếp Tục Từ Sự Đau Buồn

Ngày 17 – Tiếp Tục Từ Sự Đau Buồn

by SU Việt Nam
30 đọc

Đa-vít, người đã mất Áp-sa-lôm, không quay trở lại với những trách nhiệm của một vị vua của mình, và dân sự cũng đau buồn với ông. Tuy nhiên, qua lời khuyên dũng cảm của Giô-áp, Đa-vít đã lấy lại vai trò làm vua của mình.

2 Sa-mu-ên 19:1-10 

1 Người ta báo cho Giô-áp: “Kìa, vua đang khóc than và thương tiếc Áp-sa-lôm.” 2 Thế là hôm đó, ngày chiến thắng trở thành ngày than khóc của toàn dân; bởi mọi người đã nghe tin vua rất đau buồn vì mất con. 3 Trong ngày đó, quân lính lén lút trở vào thành như một đoàn quân trốn chạy khỏi chiến trường, lén lút trở về trong xấu hổ. 4 Còn vua thì che mặt, kêu khóc lớn tiếng: “Áp-sa-lôm, con ta ơi! Áp-sa-lôm, con ơi, con ta ơi!”

5 Giô-áp vào cung vua và nói: “Hôm nay bệ hạ đã làm bẽ mặt các đầy tớ bệ hạ, là những người ngày nay đã cứu mạng sống của bệ hạ, mạng sống của các hoàng tử và công chúa, cùng mạng sống của các hoàng hậu và cung phi nữa. 6 Như vậy, bệ hạ yêu những người ghét mình, và ghét những người yêu thương mình. Vì hôm nay bệ hạ đã chứng tỏ rằng các tướng chỉ huy và các đầy tớ của bệ hạ không là gì cả đối với bệ hạ. Bây giờ, tôi biết rằng nếu hôm nay Áp-sa-lôm còn sống, và tất cả chúng tôi đều chết thì chắc bệ hạ hài lòng lắm! 7 Giờ đây, xin bệ hạ đứng lên và đi ra nói vài lời khích lệ các đầy tớ của bệ hạ. Vì tôi chỉ Đức Giê-hô-va mà thề: Nếu bệ hạ không đi ra thì đêm nay sẽ không còn người nào ở lại bên bệ hạ; và tai họa nầy sẽ còn tệ hại hơn tất cả các tai họa đã xảy đến cho bệ hạ từ khi còn trẻ đến ngày nay.” 8 Bấy giờ, vua đứng lên và ra ngồi ở cổng thành. Khi người ta cho toàn dân biết rằng vua đã ngồi tại cổng thành thì họ kéo đến trước mặt vua.

Lúc bấy giờ, người Y-sơ-ra-ên đã chạy trốn, ai về nhà nấy. 9 Trong khắp các bộ tộc Y-sơ-ra-ên, người ta bàn luận sôi nổi với nhau rằng: “Vua đã giải thoát chúng ta khỏi tay kẻ thù, và người đã cứu chúng ta khỏi tay quân Phi-li-tin. Nhưng bây giờ, người đã phải trốn khỏi xứ vì Áp-sa-lôm. 10 Còn Áp-sa-lôm, người mà chúng ta đã xức dầu tôn lên làm vua, thì đã tử trận. Vậy bây giờ, tại sao anh em ngồi yên mà không lo đưa vua trở về?” 

Suy ngẫm và hiểu

Thực tế rằng quân đội của Đa-vít đã đánh bại Áp-sa-lôm trong chiến trận, đã phục hồi vương quốc, và mang lại sự hòa bình cho dân sự là một việc vui mừng. Dầu vậy, khi sự đau buồn của Đa-vít trước cái chết của Áp-sa-lôm quá lớn, quân lính cũng không thể vui hưởng sự vui mừng chiến thắng. Thay vào đó, họ bị chìm đắm trong nỗi buồn gần như với nỗi buồn của những người lính bị đánh bại (c.1-4). Vì thế, Giô-áp đã bước tới và cảnh báo Đa-vít rằng nếu ông cứ tiếp tục bị thiêu nuốt bởi sự đau buồn và không an ủi những người lính, những người đã mạo hiểm mạng sống của mình vì ông trong trận đánh, thì rắc rối lớn hơn sẽ đến với Đa-vít. Đa-vít thấy rằng Giô-áp đã đúng, và đã vượt qua sự đau buồn của ông và đến trước những người lính để khích lệ họ. Khi hình ảnh trước công chúng của nhà vua được phục hồi, trật tự và niềm tin cũng được phục hồi trong vương quốc (c.5-10).

Ngài ban cho tôi bài học gì?

C.1-4 Nỗi buồn của Đa-vít vì đứa con trai đã mất không dễ dàng dịu đi. Tất nhiên, nỗi đau buồn của một người cha, người đã mất đi đứa con của mình là một việc đúng đắn có thể bày tỏ. Tuy vậy, Đa-vít đã bị chìm ngập trong các cảm xúc của mình nhiều đến mức đủ sỉ nhục Đức Chúa Trời, Đấng đã mang đến cho ông sự chiến thắng. Chúng ta không được đè nén cảm xúc của mình, nhưng chúng ta cũng phải học cách kiểm soát chúng một cách thích hợp. Điều này là bởi vì những cảm xúc không được kiểm soát có thể trở thành những con quái vật khủng khiếp nuốt mất việc suy xét hợp lý của chúng ta và những trách nhiệm về đạo đức của chúng ta.

C.8 Đa-vít đã nghe theo lời khuyên của Giô-áp, rũ bỏ sự đau buồn của ông và ngồi bên cổng cung điện. Đây là một thái độ khiêm nhường chú ý đến lời khuyên thích đáng, nhưng nó cũng là một sự đầu phục không tránh khỏi của một người lãnh đạo bị suy sụp đối với Giô-áp, người biết tất cả những sự nhục nhã của ông. Chúng ta hãy sống một cách đáng trọng để chúng ta sẽ không bị lâm vào tình thế phải chấp nhận lời khuyên không thể phản đối được, và chúng ta hãy cầu nguyện cho việc phân biệt được một cách hợp lý.

Tham khảo

19:4-6 Bởi vì Đa-vít đã trùm lên mặt mình sự đau buồn, ông đã trùm lên mặt các đầy tớ trung thành của mình sự sỉ nhục. bệ hạ yêu những kẻ ghét bệ hạ và ghét những người yêu mến bệ hạ. Những từ “yêu” và “ghét” ở đây có thể có nghĩa “trung thành” và “bất trung”.

Cầu nguyện: Chúa ôi, khi chúng con nhìn vào Đa-vít, xin hãy giúp chúng con không quên những hậu quả đã định sẵn cho tội lỗi.

Đọc Kinh Thánh trong năm: Giê-rê-mi 1-3

Bình Luận:

You may also like