Home Dưỡng Linh Ngày 10 – Tai Vạ Mưa Đá

Ngày 10 – Tai Vạ Mưa Đá

by Ban Biên Tập
30 đọc

Xuất Ai Cập Ký 9:13-35

13 Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Ngươi hãy thức dậy sớm, ra mắt Pha-ra-ôn mà tâu rằng: Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của dân Hê-bơ-rơ, có phán như vầy: Hãy tha dân ta đi, để chúng nó hầu việc ta; 14 vì lần nầy ta sẽ giáng các tai nạn cho lòng ngươi, quần thần, và dân sự ngươi, hầu cho ngươi biết rằng khắp thế gian chẳng có ai bằng ta. 15 Nếu bây giờ, ta đã giơ tay ra hành hại ngươi bịnh dịch, thì ngươi cùng dân ngươi đều đã bị diệt khỏi đất rồi. 16 Nhưng vì cớ nầy ta để ngươi còn sống, là cho ngươi thấy quyền năng của ta, hầu cho danh ta đồn khắp cả thiên hạ.17 Nếu ngươi còn cản trở, không để cho dân ta đi, 18 thì mai, tại giờ nầy, ta sẽ làm một đám mưa đá lớn, đến đỗi tại xứ Ê-díp-tô từ khi khai sáng cho đến ngày nay chẳng có đám mưa nào giống như vậy. 19 Thế thì, bây giờ hãy sai đem lục súc và mọi vật thuộc về ngươi ở ngoài đồng vào, cho khỏi hiểm nghèo. Mưa đá sẽ rớt xuống trên mọi người và vật đương ở ngoài đồng không vào nhà, thì sẽ chết hết. 20 Những kẻ nào trong quần thần Pha-ra-ôn có lòng kính sợ lời Đức Giê-hô-va, lật đật rút đầy tớ và súc vật mình về nhà; 21 còn kẻ nào chẳng chú ý về lời Đức Giê-hô-va, thì để đầy tớ và súc vật mình ở ngoài đồng. 22 Đức Giê-hô-va bèn phán cùng Môi-se rằng: Hãy giơ tay ngươi lên trời, làm mưa đá rớt xuống trên cả xứ Ê-díp-tô, trên mình người, súc vật, và khắp rau cỏ ngoài đồng. 23 Môi-se bèn giơ gậy mình lên trời, Đức Giê-hô-va làm cho sấm động, mưa đá sa, lửa chạy trên mặt đất. Vậy, Đức Giê-hô-va khiến mưa đá sa trên xứ Ê-díp-tô. 24 Vả, có mưa đá sa xuống và lửa cháy rất mạnh pha lộn với, đến đỗi từ khi xứ Ê-díp-tô lập quốc đến giờ, chẳng có giống như vậy. 25 Thế thì, trong cả xứ Ê-díp-tô, mưa đá làm hại mọi vật ở ngoài đồng, nào người ta, nào súc vật, nào rau cỏ, và làm gãy cây cối nữa. 26 Chỉ đất Gô-sen, là nơi dân Y-sơ-ra-ên ở, chẳng có mưa đá mà thôi. 27 Pha-ra-ôn bèn truyền đòi Môi-se và A-rôn mà phán rằng: Lần nầy trẫm đã phạm tội; Đức Giê-hô-va là công bình; trẫm cùng dân sự trẫm là kẻ phạm tội. 28 Hãy cầu nguyện Đức Giê-hô-va, hầu cho tan sấm sét và mưa đá; rồi trẫm sẽ tha các ngươi đi, không đợi lâu nữa đâu. 29 Môi-se bèn đáp rằng: Vừa khi tôi ra khỏi thành, tôi sẽ giơ tay lên Đức Giê-hô-va, sấm sét sẽ lặng, mưa đá sẽ tan, hầu cho bệ hạ biết rằng trái đất thuộc về Đức Giê-hô-va. 30 Nhưng tôi biết rằng bệ hạ và quần thần chưa kính sợ Giê-hô-va Đức Chúa Trời. ( 31 Vả, trong lúc đó, lúa mạch trổ bông, cây gai có hoa, nên lúa mạch và gai bị đập nát; 32 còn lúa mì và tiểu mạch trổ muộn, nên không bị đập.) 33 Vậy, Môi-se lui khỏi Pha-ra-ôn, đi ra thành, giơ tay lên Đức Giê-hô-va, sấm sét và mưa đá tạnh, mưa bèn ngớt hột trên mặt đất. 34 Khi Pha-ra-ôn thấy mưa, mưa đá và sấm sét đã tạnh rồi, người và quần thần lại rắn lòng, cứ phạm tội nữa. 35 Vậy Pha-ra-ôn cứng lòng, không tha dân Y-sơ-ra-ên đi, y như lời Đức Giê-hô-va đã cậy Môi-se mà phán.

Suy ngẫm và hiểu

Đức Chúa Trời sai Môi-se đi đến Pha-ra-ôn và cảnh báo cho ông ta rằng một cơn mưa đá lớn sẽ đổ xuống ngày hôm sau. Trong số các triều thần của Pha-ra-ôn, người nào kính sợ lời của Đức Chúa Trời thì vội vã cho nô lệ và gia súc của họ vào nơi trú ẩn an toàn để tránh mưa đá, nhưng những người không kính sợ lời của Đức Chúa Trời thì không có một hành động nào (c.13-21). Ngày hôm sau, trừ đất xứ Gô-sen, cùng với sấm chớp, mưa đá lớn, chưa từng có, đã đổ xuống. Pha-ra-ôn thừa nhận lỗi của ông ta, cầu xin Môi-se khiến mưa đá dừng lại. Môi-se, mặc dù biết Pha-ra-ôn sẽ không giữ lời hứa, vẫn cầu nguyện với Đức Chúa Trời, và mưa đá đã dừng lại (c.22-35).

Đức Chúa Trời là Đấng như thế nào?

C.17-19 Dẫu rằng Đức Chúa Trời đã báo về tai vạ mưa đá với Pha-ra-ôn, cùng lúc đó Ngài bày tỏ cho ông ta cách để tránh điều đó. Đức Chúa Trời ban ơn tới mức thậm chí người Ai Cập cũng có thể được cứu trong giữa sự đoán phạt, nếu họ nhìn nhận và kính sợ Chúa. Tương tự như vậy, thậm chí vào thời điểm của cơn thịnh nộ, Đức Chúa Trời vẫn không đánh mất sự thương xót của Ngài.

Ngài ban cho tôi bài học gì?

C.27-28, 34-35 Pha-ra-ôn thừa nhận những việc làm sai của ông ta và thậm chí hứa cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi. Tuy vậy, khi tai vạ dừng lại, ông ta rút lại lời hứa của mình. Đó là sự bướng bỉnh vô ích, điều chỉ bị bẻ gãy bởi sự nuối tiếc muộn màng sau hậu quả bị đánh bại bởi sự hủy diệt. Việc cởi bỏ mặt nạ của sự bướng bỉnh, ngụy trang bởi sự thuyết phục của chính chúng ta, vàviệc không xưng nhận tội lỗi như một cách nhất thời để tránh sự tối ngay trước mắt chúng ta, đó chính sự bắt đầu của sự ăn năn thật.

Tham khảo

9:27Lần này ta đã có lỗi. Sự thừa nhận có giới hạn của Pha-ra-ôn phản ánh những lời mở đầu từ sự giải thích của Chúa về tai vạ (“lần này,” c.14), nhưng chỉ ra rằng ông ta đã rút ra kết luận sai (xem cả 10:17). Pha-ra-ôn đã phạm tội trong việc phản ứng lại với từng tai vạ, từ chối không nghe lời của Chúa, và kết quả là Ai Cập phải chịu sự đoán phạt.  

Cầu nguyệnXin hãy ban cho chúng con sự khôn ngoan để phân biệt ‘sự bướng bỉnh’ và ‘sự kết tội chính chúng con’ và sự vững tin để từ bỏ sự bướng bỉnh của chúng con.

Đọc Kinh Thánh trong năm: Dân Số Ký 15-17

Được Sự Cho Phép Của Liên Đoàn Đọc Kinh Thánh Su Việt Nam

 

 

 

 

Bình Luận:

You may also like